Khi giá Tử Vân Anh được định tới hai mươi vạn Linh thạch, hội đấu giá lần này cũng thông báo kết thúc. Lúc bồi bàn hội đấu giá nâng Tử Vân Anh vào ghế lô, Khương Đại Xuyên miệng đầy râu mép cũng chui vào theo.
"Tiểu thúc!"
Khương Đại Xuyên thấy quả nhiên là Bạch Dịch, vui vẻ chạy tới chào hỏi: "Lúc ở dưới ta vừa nghe xong đã biết rõ người hô giá nhất định là tiểu thúc lão nhân gia ngài, lời nói hùng hồn như thế không ai hô được!"
"Nghê sư tỷ! Lão gia ngài cũng ở đây, ôi!!! Lý sư huynh, lần trước lão gia ngài thi triển đạo pháp hệ Hỏa, Đại Xuyên đã được lợi không nhỏ, ha ha." Thấy trong phòng còn vài vị đồng môn Thương Vân, Khương Đại Xuyên cười cười chào hỏi từng người, thậm chí có hơn phân nửa đệ tử Thương Vân y đều quen, chắc hẳn lúc ở tông môn lắc lư đến không ít nơi.
Khương Đại Xuyên chính là tên lưu manh, bất kể đệ tử Thương Vân nào quen y đều biết rõ điều này, lúc thấy hắn cũng không ai bất ngờ. Vì câu tiểu thúc y gọi Bạch Dịch, không ít người ở đây đều nghĩ rằng Khương Đại Xuyên là cháu Bạch Dịch thật.
Chào hỏi từng người xong, lúc này Khương Đại Xuyên mới nhìn rõ Du Kiến Hải và con thỏ lớn kia, y hoảng sợ nói: "Thật lão hổ uy mãnh! Vừa nhìn đã biết là Vương trong núi!"
Du Kiến Hải nghe xong, tí nữa lộn nhào từ trên người thỏ xuống, cười hỏi: "Biểu đệ này, vị đây là thân thích nhà đệ hả, quả là đại tài mà."
Có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1716047/quyen-2-chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.