Cuộn mình ở trên giường gỗ đơn sơ, cô gái vẫn còn đang run rẩy, thoạt nhìn tựa như con thỏ nhỏ đáng thương đang đau đớn.
Ngồi ở bên giường, anh đem khăn sạch thấm vào trong nước ấm, giúp cô lau hết vết máu trên tay chân cùng trên mặt. Cảnh Thiên ra sau vườn hái ít cây cỏ nhọ nồi đem vô rửa sạch. Vì gấp quá anh cũng không rảnh kiếm chày đâm, dùng tay siết mạnh vò nát rồi đắp lên vết thương của cô
Một bên đem tấm vải mỏng đắp lên người, ủ ấm tay chân của cô.
Tay chân của cô nho nhỏ, vừa mềm vừa trắng.
Tuy rằng bởi vì chống cự bọn họ nên ngã xuống vách núi làm cho tay cô trầy trụa, móng tay bị gãy. Nhưng anh nhìn ra được, trước khi bị thương, mỗi móng tay và chân của cô đều được cắt tỉa sạch sẽ.
Đốt ngón tay của cô trắng nõn sạch sẽ, đầu ngón tay không hề một vết nứt. Cảnh Thiên nhìn ra được, cô là người trong thành thị, dung nhan trắng noãn, giống như chưa hề bị ăn nắng, bàn tay nhỏ bé trắng nõn non mềm, biểu hiện cô chưa bao giờ làm việc nặng nhọc.
Anh cũng không biết được bọn họ ở đâu tìm được cô vợ tốt thế này cho anh.
Đêm khuya gió càng ngày càng rét lạnh, đám đàn ông đi về đã chui rúc vào phòng ngủ từ tám đời, Cảnh Thiên bực dọc vứt tàn thuốc lá xuống đất, mở cửa đi vào phòng xem cô thế nào.
Quả nhiên, cô gái đang mê mang trên giường không ngừng run cầm cập, nếu nhốt cô ở trại củi nhất định sẽ chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thien-vong/905628/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.