Chương trước
Chương sau
Cảnh Thiên nhanh chóng hồi thần bế cả người cô vào lòng, đặt má cô kề với cổ mình truyền hơi ấm sang người cô.
"Ngải Tình, em sao vậy, sao lại chảy máu rồi."
Trong đầu anh đang có một nghi hoặc nhưng mà thân là đàn ông độc thân gần ba mươi năm, anh cũng không dám chắc máu trên giường là kỳ sinh lý của cô.
Ngải Tình bị anh lay đến tỉnh, cơn đau âm ỉ dưới bụng lại bắt đầu hành hạ cô, Ngải Tình há miệng cắn vào vai anh chịu đựng.
"Đau~" Hai mắt cô long lanh nước, khuôn mặt trắng trẻo non nớt mếu máo vì đau. Cảnh Thiên nhất thời cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi, đau lòng chết mất. Anh áp môi lên trán cô thử nhiệt độ, ừm, không có sốt.
"Em đợi anh một lát."Cảnh Thiên lật đật chạy nhanh ra nhà bếp, đi cửa sau vào. Trong bếp không có bật đèn cũng không có người nào, cũng may ánh đèn bên ngoài nhà ăn khá lớn, có thể dạ ánh sáng vào đây.
Cảnh Thiên đi tới bếp lò, trên đó vẫn còn bắt một cái ấm nước, anh đưa tay ra sờ thử lên thân ấm. Cũng may thật, nước bọn họ bắt lên để uống trà vẫn còn dư, anh nhanh chóng cầm quai ấm xách lên đi nhanh về phía nhà tắm.
Nước nóng không có đủ pha trong bồn, Cảnh Thiên đặt cái xô múc nước bên cạnh bồn tắm, để nước lạnh vào vừa đủ rồi châm nước nóng vào.
Xong xuôi anh mới thở phào một hơi đi nhanh về phòng. Ngải Tình vẫn còn nhăn mày khó chịu co ro người trên giường, cô trước nay sức khoẻ không phải không tốt, nhưng lại xui xẻo mỗi lần đến kỳ đều giống như chết đi sống lại.
Cảnh Thiên phải thật sự thật sự khó khăn lắm mới tắm được cho cô sạch sẽ. Anh là đàn ông, lại lăn lộn chung với đám đàn ông, những chuyện thế này chỉ đành dựa theo bản năng mà làm.
Anh gôm ga giường đi giặt sạch sẽ một lượt, Ngải Tình bên cạnh không khỏi mỉm cười bật ngón cái cho anh.
Buổi tối yên bình, Cảnh Thiên bắt Ngải Tình phải đi ngủ sớm. Cô nhất định không chịu, Cảnh Thiên dứt khoác ôm chăt cô vào lòng, chân gác lên người cô ép cô phải ngủ.
Ngải Tình miệng cứng nhưng chẳng lâu sau hai mắt đã nhắm nghiền, Cảnh Thiên chồm người hôn lên má cô rồi mới an tâm ngủ.
Cảnh Thiên dùng cây búa lớn chặt từng nhát mạnh mẽ lên gốc củi to, khắp sân đã phơi đầy củi Cảnh Thiên cặm cụi chẻ từ sáng đến chiều.
Trên người anh mồ hôi nhễ nhại, định nghỉ tay uống miếng nước, một giọng nói gấp gáp từ xa vang lên.
"Cậu Thiên, cậu Thiên, cô gái mang về làm vợ cậu bị rơi xuống vách núi rồi, mau đến giúp một tay."
Cảnh Thiên dùng hết sức chạy đi qua, nhưng vẫn mất một chút thời gian.
Anh đến nơi đó, mới phát hiện người đó có chút quen mắt, tuy rằng mặt đầy máu, nhưng vẫn còn hơi thở, dáng vẻ của cô nhìn như có thể chết bất cứ lúc nào. Đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt, dường như chỉ cần để cô gái này chịu khổ một giây là anh có thể sẽ hối hận cả đời.
May mắn là, ngoại trừ trật tay và trầy xướt khắp người, cô không gãy xương ở bất cứ chỗ nào khác.
Khi anh ôm cô nhanh chóng lên núi về nhà, cô đã hoàn toàn ngất đi.
Cô suy yếu như thế, giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào, nhưng hắn hoàn toàn không nghỉ tới khi cô tỉnh lại trở nên điên cuồng như thế, khi anh giúp cô thay bộ quần áo dính đầy bùn đất máu me, cô không mở miệng nói chuyện nổi nhưng lại dùng hết sức vừa đá vừa đánh anh.
Vì muốn tốt cho cô ann chỉ có thể cởi quần áo hơn nữa phải nhanh.
Anh không hề có cái kiên nhẫn cùng cô chậm rãi cự cãi, dù sao cô đã sớm sợ anh tới mức run rẩy cả người.
Cô là một cô gái nhỏ mạnh mẽ, cô dùng sức phản kháng giãy dụa, cho dù khi cô đang rất kinh hoàng sợ hãi cũng không cầu xin anh lời nào, vốn nghĩ cô sẽ thét chói tai, khóc ầm lên, nhưng cô không hề làm hành động ngu xuẩn đó.
Khi cảm thấy mình không thể né tránh được nữa, cô nằm ở nơi đó, dùng đôi mắt không thể khắc chế sự kiên cường nhìn hắn.
Vật nhỏ dũng cảm.
Cho dù toàn thân đầy vết thương, cô vẫn có vẻ xinh đẹp. Anh chưa từng tiếp xúc qua phụ nữ, huống hồ là cô gái toàn thân trần trụi.
Tuy rằng cũng không hề đặc biệt chú ý, nhưng chỉ chớp mắt ngắn ngủn này, đã đủ để anh nhìn không sót gì. Trong tích tắc đó, anh đột nhiên ý thức được, người trước mắt anh không chỉ là người bị thương, vẫn là một cô gái. Một cô gái mềm mại sạch sẽ, cực kỳ xinh đẹp.
Tuy rằng bị thương, chảy máu nhưng làn da vẫn mịn màng, thân thể mềm mại với đường cong mờ ảo tuyệt đẹp, Cảnh Thiên lần đầu tiên động tình.
Loại người gì, lại có thể đối với một cô gái nhỏ thế này, bản thân bị trọng thương, hơn nữa sắp mệt chết xuất hiện dục vọng?
Có lẽ là cầm thú.
Dù sao anh vốn chính là một cầm thú.
_________
Tại sao ra chương trễ?
=> Tại vì sắp ra mắt hai bộ truyện thể loại trinh thám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.