Hoá ra chỉ là nằm mộng, Cảnh Thiên không mặc áo nhưng nóng đến chảy cả mồ hôi hột.
Sự thật ngày hôm đó lại đau lòng hơn rất nhiều, Cảnh Thiên thậm chí cả người của cô còn không được chạm vào. Vừa đưa Ngải Tình về được đến nơi cô đã liên tiếp quăng đồ đạc lên người anh, buộc anh phải tránh xa cô ra.
Ngải Tình vẫn phải thay đồ, nhưng mà là người phụ nữ trong bản thay cho, làm gì có chuyện xuân sắc như vậy.
Cảnh Thiên muốn đi vệ sinh, vừa vén chăn ra anh đã muốn chui đầu xuống đất.
Cảnh Thiên không có thói quen ngủ mặc áo, nhưng mà vẫn luôn mặc quần tây đen dài, vết ướt rõ rệt dưới đũng quần làm anh thật muốn đấm cho mình một đấm, vội nhìn sang Ngải Tình xem cô có thức giấc không.
Cũng may, bảo bối của anh vẫn ngủ yên lành, hai mắt nhắm nghiền say giấc. Nếu cô mà thức giấc lúc này Cảnh Thiên dù có mười cái mạng cũng muốn tự sát tại chỗ.
Đã bao nhiêu tuổi rồi còn mộng xuân, dẹp đi nhé. Cả thân thể như ngọc anh còn được hưởng thụ qua, huống chi một Cảnh Thiên lén lút làm chuyện xấu trong mơ chứ.
Anh nhẹ nhàng bước đến mở tủ ra lấy bộ quần áo khác, nhanh chóng thay ra, một chút chứng cứ để lại cũng không có.
Buổi sáng tinh mơ, Ngải Tình bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô khó khăn mở hai mắt ra, động đậy cả người uể oải. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên không ngừng, Ngải Tình cũng không biết là ai lại vô duyên như thế, trời rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thien-vong/905629/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.