"Các người ầm ĩ cái gì vậy hả? Buổi trưa lôi nhau ra đây làm loạn, muốn nháo ra mạng người mới vừa lòng?"
Thôn trưởng thấy đám đông ầm ĩ, chen từ đám người hóng chuyện lên, gào lên đỏ cả cổ.
Tô Vũ Ninh hốc mắt đỏ ửng, nước mắt bắt đầu rơi xuống:
"Trưởng thôn, cháu không thể sống cuộc sống tồi tệ như này được, ngài phải giúp cháu đòi lại công bằng.
"Nào, nào, nha đầu này chẳng nhẽ gả vào Tiêu gia là thiệt thòi cho cô sao? Vừa mới vào cửa đã đòi tự tử."
Trưởng thôn có chút bất mãn với Tô Vũ Ninh, quở trách cô:
"Chúng tôi phải làm sao đây, Tiểu Hàn không tốt sao? Chẳng nhẽ nó là một kẻ cặn bã? Để tôi nói cho cô biết, nó là anh hùng của làng chúng ta. Nếu cô cứ tiếp tục làm loạn không ngừng, đừng trách trưởng thôn là tôi đây, không cho cô mặt mũi."
Trưởng thôn nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Tiêu Mỹ Quyên chưng ra vẻ mặt đắc ý:
"Trưởng thôn nói đúng đấy, Tô Vũ Ninh, cô đừng có mà vô liêm sỉ như vậy. Tại sao anh trai tôi lại không xứng với cô chứ? Khi cô gả vào Tiểu gia, chúng tôi cũng không có ép buộc cô. Hiện tại làm ra chuyện như vậy, không thấy xấu hổ sao?"
"Còn không mau theo chúng tôi về nhà."
Tiêu Mỹ Quyên kéo Tô Vũ Ninh hướng về phía nhà mình.
"Mình chỉ đăng truyện tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo)"
"Quyền Tử, nó không phải nói muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thap-nien-70-duoc-lao-dai-cung-chieu/3353135/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.