Chương trước
Chương sau
"Đừng có mà ăn không nói có. Nhà chúng tôi nói là sẽ phân gia với anh trai khi nào? Mẹ tôi không phải chỉ là nói chị mấy câu thôi sao? Chị có cần phải náo loạn lên như vậy không?"

Tiêu Mỹ Quyên cũng có chút kinh sợ. Ý tưởng phân gia này đúng là cô ta có bàn bạc với mẹ mình, nhưng nào dám nói cho ai biết ngoài hai mẹ con cô ta, làm sao Tô Vũ Ninh biết được.

Nếu chị ta cứ gào loạn lên như vậy, thì danh tiếng của Tiêu gia sẽ bị huỷ hoại mất. Danh tiếng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là những gì Tô Vũ Ninh nói đều là sự thật.

Nếu Tô Vũ Ninh làm lớn chuyện, thì trưởng thôn sẽ điều tra ra, sự thật rằng mấy tháng nay Tiêu Mặc Hàn sống không tốt như những gì mình tưởng. Cho dù Tiêu Mặc Hàn không nói gì với ông ấy, chắc chắn trưởng thôn sẽ kiện nhà bọn họ ngược đãi cựu binh.

Tiêu Mỹ Quyên càng nghĩ càng hoảng, cô ta nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay của Tô Vũ Ninh:

"Chị dâu à, chị yên tâm, nếu nhà chúng tôi có một miếng ăn, nhất định cũng sẽ cho chị ăn một miếng. Được rồi, mọi người giải tán được rồi đó, những điều chị ấy nói, Tiêu gia chúng tôi tuyệt đối không bao giờ làm như vậy được."

"Đừng rời đi, mọi người đừng rời đi." Giọng Tô Vũ Ninh khàn khàn vì hét lên, Tiêu Mỹ Quyên làm sao có thể bị hủy hoại chỉ bằng một câu nói.

Cô đẩy Tiểu Mỹ Quyên ra: "Đừng kéo tôi, tôi không tin lời cô nói."



"Chuyện này tôi phải đến gặp trưởng thôn."

Nói xong cô chạy về phía nhà trưởng thôn.

Tiêu Mỹ Quyên sốt ruột lao về phía Tô Vũ Ninh, nắm lấy cánh tay cô:

"Tô Vũ Ninh, cô làm loạn đủ chưa? Cho dù có đi gặp trưởng thôn, cô vẫn là con dâu Tiêu gia chúng tôi. Chẳng lẽ trưởng thôn lại còn có thể làm chủ giúp cô ly hôn sao? Anh trai tôi có chỗ nào không tốt, cô đây là đang coi thường anh ấy."

Tiểu Mỹ Quyên thật sự rất giỏi chuyển chủ đề.

Thấy ánh mắt của dân làng nhìn cô lại thay đổi, Tô Vũ Ninh có chút căng thẳng:

"Ai nói tôi muốn tìm trưởng thôn để ly hôn? Tôi chỉ muốn xin trưởng thôn làm chủ ra quyết định, thật là không thể để các người ức hiếp Tiêu Mặc Hàn như thế được. Nếu nhà các người không muốn chăm sóc anh ấy, thì từ nay về sau Tiêu Mặc Hàn sẽ do tôi chăm sóc."

Lời nói này của cô nằm ngoài dự đoán của Tiêu Mỹ Quyên.

Đến mức Tiêu Mỹ Quyên vô thức buông tay cô ra, khi nhìn thấy cô đi về phía nhà trưởng thôn, Tiêu Mỹ Quyên mới ý thức được có điều gì đó không đúng.

"Nhà chúng tôi khi nào thì nói không chăm sóc anh ấy nữa? Đừng nói nhảm, nhanh quay lại cho tôi."

Tô Vũ Ninh quay người nói: " Tiêu Mỹ Quyên, cô sau này sẽ chăm sóc Tiêu Mặc Hàn sao?"



"Cô là vợ của anh trai tôi, không phải cô mới là người chăm sóc anh ấy sao?"

Tào Kim Hoa cũng không thể nghĩ xa như Tiêu Mỹ Quyên, hiện tại bà ta chỉ muốn nhanh chóng đuổi Tiêu Mặc Hàn ra ngoài, nào có tâm tình mà để ý đến ánh mắt của dân làng.

"Mỹ Quyên, đừng cản nó, để nó đi đi. Dân làng cũng đã nghe thấy rồi. Đây là nó tự nguyện từ nay về sau sẽ chăm sóc Tiêu Mặc Hàn, cũng không phải là chúng ta ép nó."

Tào Kim Hoa cảm thấy mình nói rất có lý, vẻ mặt đắc ý dâng lên tận trời.

"Ai da, Tô nha đầu, cô cũng phải suy nghĩ cho kỹ, Tiêu Mặc Hàn hiện tại không có năng lực làm việc, một cô gái nhỏ như cô nuôi hai người ăn cũng không dễ dàng gì."

"Tôi lại thấy cô đánh giá bản thân mình quá cao. Tiêu gia cũng chưa có nói là không chăm sóc Tiêu Mặc Hàn, cô ở đây náo loạn cái gì?"

"Cô em chồng vừa nãy không phải đã nói sao, nhà họ có một miếng ăn thì cô cũng có một miếng. Tôi thấy cô đừng làm loạn nữa."

"Dù sao cũng đã kết hôn rồi. Nhanh quay về xin lỗi mẹ chồng đi. Còn những gì cô nói, tôi e rằng có sự hiểu lầm nào đó. Ai mà không biết rằng nhà họ Tiêu vẫn luôn coi trọng Tiêu Mặc Hàn chứ."

"Anh ấy là anh hùng nhân dân. Làm sao nhà họ Tiêu có thể đối xử tệ bạc với anh ấy? Tôi thấy cô đang nói bậy thì có."

"..."

Ngày càng có nhiều người bắt đầu nghi ngờ lời Tô Vũ Ninh nói

Đây cũng không phải là biện pháp tốt, nhưng cô không thể để những người này vào nhà Tiêu Mặc Hàn được.

Tiêu Mặc Hàn bị thương không thể xuống giường, có lẽ đã bị đả kích nặng nề lắm rồi, nếu lại để một đám người xông vào phòng xem. Vậy chẳng khác nào coi hắn như con khỉ trong sở thú mà tới tham quan. Như vậy hắn sẽ càng tự ti, tâm lý sẽ trở nên méo mó hơn. Không được.

Cô cảm thấy có chút hối hận khi đem tình cảnh hiện tại của Tiêu Mặc Hàn nói ra, những người trong thôn từng ghen tị và ganh ghét với anh có lẽ trong lòng sẽ rất vui mừng.

Tô Vũ Ninh đẩy Tiêu Mỹ Quyên đang kéo cô ra: "Cho dù tôi có nói không đúng, nhưng hiện tại tôi đã quyết định chọn gia đình này, thì tôi sẽ một mình chăm sóc Tiêu Mặc Hàn."

Tô Vũ Ninh cảm thấy mình không còn sức lực nữa, chẳng nhẽ mỗi ngày đều chỉ vì một miếng ăn mà đến náo loạn một trận với hai mẹ con Tiêu gia sao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.