Chương trước
Chương sau
Trưởng thôn cũng bối rối không biết là nên tin ai, hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng đi đến bên cửa sổ.

"Mạc Hàn, vợ cậu nói muốn phân gia sống một mình với cậu, cậu có ý kiến gì không?"

"Cháu không, cứ làm theo lời cô ấy nói đi." Sắc mặt Tiêu Mặc Hàn âm u, giọng nói cũng có chút lạnh lùng.

Dù đứng ở đằng xa, mà Tô Vũ Ninh cũng cảm thấy rùng mình.

Không hay rồi, hình như cô giống như chọc giận vị kim chủ baba nào đó, không biết số tiền anh ta nói sẽ cho cô trong ba tháng còn tính hay không?

Chuyện này là do cô quá vội vàng, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề ăn uống. Bỏ qua vấn đề sau khi làm ầm ĩ lên, thì người tổn thương sẽ là Tiêu Mặc Hàn.

Chắc chắn anh ấy không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng sau khi bị thương của mình!

Chẳng nhẽ những gì Tiêu Mỹ Quyên nói là sự thật?

Tô Vũ Ninh đang hối hận vì sự bốc đồng của mình, thì trưởng thôn quay lại:



"Một số đồng chí trong thôn ở lại, những người khác đều giải tán đi. Nhà họ Tiêu đi theo tôi, còn có cả Tô nha đầu nữa."

"Mình chỉ đăng truyện tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo)"

Tô Vũ Ninh đáp. Cô lo lắng thấp thỏm nhìn về phía Tiêu Mặc Hàn, nhưng cô phát hiện cảnh cửa sổ vừa mở đã đóng lại rồi. Nên đành phải đi theo trưởng thôn vào nhà họ Tiêu.

"Trưởng thôn, chúng tôi chưa từng ép buộc cô ta cái gì. Ngược lại cô ta vừa gả vào đây đã gây náo loạn như vậy. Nếu sau này vẫn sống chung một mái nhà, e rằng ngày nào đó nó không vui lại nháo một hai đòi tự tử, chúng tôi cũng không có tiền đền trả được một mạng người."

Tào Kim Hoa đây là đang sợ trưởng thôn sẽ không đồng ý việc phân gia. Tiêu Mặc Hàn lại không phải đồ ngốc, nếu như thật sự tách ra, thì hắn chẳng phải là đang chờ chết hay sao, chẳng nhẽ trông chờ Tô Vũ Ninh sẽ chăm sóc hắn?

"Các người còn không mau lỗi bà ta ra!" Trưởng thôn sốt ruột xua tay:

"Bà cho rằng mọi người không biết việc bà là gì sao? Tiêu lão đại hiện tại vô dụng, các người lại chán ghét hắn, làm sao có thể cưới vợ sung hỉ cho hắn chứ. Còn không phải đang tìm một cái cớ đuổi hắn ra ngoài hay sao?"

"Nhà bà hành xử như vậy là không được Dân thôn chúng tôi luôn lương thiện. Nếu gia đình nhà ai trong thôn cũng học theo các người phân gia, thì người mang tội lỗi lớn nhất chính là Tiêu gia các người."

Trưởng thôn tức giận chỉ vào Tào Kim Hoa mắng mỏ.

Tào Kim Hoa không phục, mím môi lẩm bẩm: "Cũng không phải là tôi đề nghị, Tô Vũ Ninh cũng muốn như vậy, tôi có thể làm gì khác được chứ?

"Cô ấy là con dâu mới của nhà bà, bây giờ còn có thể làm chủ Tiêu gia sao?" Trưởng thôn liếc bà ta một cái.

"Mình chỉ đăng truyện tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo)"



Tiểu Mỹ Quyên sợ ầm ĩ sẽ làm lớn chuyện hơn, nên vội vàng chạy lại nói:

"Chú Lý, cháu nghĩ đây chỉ là hiểu lầm thôi. Chị dâu tính khí không tốt, mẹ cháu mới nói cô ta hai câu, nên chị dâu trong lúc tức giận mới nói ra những lời không đúng. Đừng để ý chuyện đó nữa, gia đình cháu đều đối xử công bằng với nhau, không phân biệt, cũng không phân gia."

"Muộn rồi." Trưởng làng quát lên: "Tiêu Mặc Hàn nói đều nghe theo Tô nha đầu, chuyện này nhà cô không cần phải giải thích nữa."

Tiêu Đại Chu từ trong nhà đi ra: "Trưởng thôn, ông mang nhiều người đến nhà tôi thế này là có việc gì?"

Trưởng thôn liếc nhìn Tiêu Đại Chu: "Vợ ông đang đòi phân gia với vợ chồng Tiêu Mặc Hàn. Việc này ông không biết sao?

" Phân gia thì làm sao? Tôi cho nó ăn uống, nuôi nó thành người. Ngược lại nó còn chưa báo đáp tôi ngày nào."

"Bây giờ vợ cũng đã cưới cho nó, chẳng lẽ còn muốn tôi nuôi vợ chồng nó nữa sao?"

Trưởng thôn tức giận nói:

"Tiêu Đại Chu, ông đang nói điên khùng cái gì vậy? Ông Tiêu lão đại những năm qua đã vất vả vì nhà ông mà bỏ ra không ít công sức. Không có cậu ấy, thì nhà ông đang ở ai xây. Không nhờ cậu ấy, ai xin cho con trai của mấy người làm ở bộ phận cung ứng mua bán. Đừng nói chuyện vô lương tâm như vậy."

"Vậy thì...khụ khụ...khụ khụ..." Tiêu Đại Chu ho khan không ngừng:

"Vì nuôi nấng hắn, thân thể tôi bị huỷ hoại thành cái dạng này, tìm một cái việc làm có ý nghĩa gì? Khụ khụ khụ... Vợ à, đừng nghe bọn họ nói nhảm, mau phân gia đi. Đem người đuổi ra ngoài."

"..."

"Minh chỉ đăng truyện tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo)"

Tiêu Đại Chu mới bị bệnh phổi hơn một năm nay, ông ta luôn nói là bởi vì lao lực làm việc nuôi Tiêu Mặc Hàn. Nhưng thât ra là do hút quá nhiều thuốc lá.

Ở Tiêu gia thôn có một kẻ nghiện rượu và một tên nghiện hút thuốc lá, kẻ nghiện rượu là bố của Tô Vũ Ninh. Tên nghiện hút thuốc chính là Tiêu Đại Chu.

Quả nhiên đều không phải là người tốt!

Tô Vũ Ninh vốn cho rằng Tào Kim Hoa là không có liêm sỉ nhất, nhưng không ngờ Tiêu Đại Chu càng không biết tốt xấu, điều này giúp cô khỏi phải suy nghĩ kiếm cớ phân gia.

"Trưởng thôn." Thấy trưởng thôn sắp mất bình tĩnh, Tô Vũ Ninh vội vàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.