Máu của Liễu Thục Oánh từng chút một đông lại.
Bà nhìn Ôn Nguyễn như một con quái vật.
“Mày lúc trong thang máy đã nghe trộm đúng không?" Liễu Thục Oánh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, "Ôn Nguyễn, tao nghĩ không ra mày tuổi còn nhỏ, lại xảo trá âm hiểm như thế!"
Ôn Nguyễn khẽ mím môi, "Quá khen."
Liễu Thục Oánh khuôn mặt nhăn nhó, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, lao tới, muốn xé nát khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của Ôn Nguyễn, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Ôn Nguyễn tránh được.
"Dì Liễu, chỉ còn con át chủ bài trong bụng bà, bà nhất định muốn khiêu chiến với tôi sao?"
Liễu Thục Oánh sững sờ tại chỗ, toàn thân lạnh như băng, giống như rơi xuống vực sâu.
Với loại người như Cẩm Thành, dù sinh con trai cũng đừng mong được công nhận.
Ông ta khác với Ôn Cẩm Chương, ông ta thường xuyên ra ngoài với phụ nữ, và cũng sẽ không bao giờ cần một người phụ nữ lớn tuổi như bà!
Nhưng đứa trẻ đúng là con át chủ bài cuối cùng của bà!
Bà không thể để bị sảy thai.
Liễu Thục Oánh còn muốn nói gì nữa thì chuông điện thoại vang lên.
Bà vừa trả lời điện thoại, giọng nói kinh hãi của Liễu Quang Diệu truyền đến, "Thục Oánh, có người của sở cảnh sát tới nói muốn đưa anh về để điều tra việc thất thoát của công ty Y Mạn, mau xuống đi..."
Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát dưới lầu, sắc mặt Liễu Thục Oánh lại tái nhợt, không còn quan tâm đến Ôn Nguyễn nữa, yếu ớt rời đi!
...
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971579/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.