Ôn Nguyễn và Hoắc Cảnh Từ ở trên sân thượng sững sờ khi nhìn thấy Ôn Cẩm Chương. Ôn Nguyễn bị choáng váng, bởi vì khuôn mặt luôn sạch sẽ của Ôn Cẩm Chương đầy sẹo, hốc mắt xanh, khóe miệng đỏ ngầu, máu chảy ra từ khóe miệng, bị thương không nhẹ. Hoắc Cảnh Tử chưa bao giờ từng thấy qua người có hai nhân cách, lúc này bị nhân cách thứ hai của Ôn Cẩm Chương nắm chặt cổ áo, dọa đến trong lòng có chút run rẩy. Người mắc bệnh này gϊếŧ người cũng có thể được đặc xá hình phạt. Hoắc Cảnh Tử muốn thoát khỏi đôi tay đang túm lấy cổ áo của Ôn Cẩm Chương, nhưng Ôn Cẩm Chương lại giữ chặt, dùng ánh mắt đỏ tươi và u ám nhìn chằm chằm vào hắn, " Cậu nhóc, con gái của ta căn bản không thích cậu, cậu lại đến dây dưa với nó, đừng trách ta đối với cậu không khách khí!" Đẩy mạnh Hoắc Cảnh Tử, "Lăn càng xa càng tốt!" Hoắc Cảnh Tử không dám ở trên sân thượng thêm một giây, vội vàng chạy đi. Sau khi Hoắc Cảnh Tử rời đi, trên sân thượng chỉ còn lại hai cha con. Ôn Nguyễn chắc chắn không quen thuộc với tính cách thứ hai của Ôn Cẩm Chương. Cô hơi nhíu mày, như thể còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô không biết nói thế nào với "người lạ". Bầu không khí có một sự cứng nhắc và lạnh nhất thời. Người đàn ông đi tới phía Ôn Nguyễn, lau vết máu chảy ra khóe miệng, thản nhiên dựa vào lan can với thân hình thon dài, mắt phượng liếc nhìn Ôn Nguyễn, "Ta tên là Ôn Vân Thần." Ôn Nguyễn, "Ông ... Được." Ôn Vân Thần nhìn Ôn Nguyễn vẻ mặt ảm đạm, "Hắn là ba của con, vậy ta không phải là ba của con?" Ôn Nguyễn chưa bao giờ đối mặt với một người có hai nhân cách, cô không biết phải giao tiếp với ông ta như thế nào, chưa kể, Ôn Vân Thần và Ôn Cẩm Chương tính tình rất khác nhau, khiến cô có chút choáng ngợp. Ôn Vân Thần lấy ra một điếu thuốc, cắn vào giữa môi mình, nhìn khuôn mặt tái nhợt dịu dàng của Ôn Nguyễn, ông nhướng mày, "Con thật giống cô ấy." Ôn Nguyễn bị choáng váng. Ông đang ám chỉ là mẹ của cô đi! "Lúc nãy đứa nhỏ kia xảy ra chuyện gì? Con theo đuổi nó hai năm? Tên nhóc nhát gan như vậy, con trước kia bị mù sao?!" Đối mặt với cách nói thẳng thắn của Ôn Vân Thần, Ôn Nguyễn không quen, cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng đáp: "Con không thích hắn từ lâu rồi." Ôn Vân Thần hài lòng gật đầu, "Tương lai sẽ có rất nhiều nam nhân ưu tú. Nếu tính lâu dài, chắc chắn sẽ có người xứng đôi vừa lứa với con gái ta!" Ôn Nguyễn chỉ vào vết thương trên mặt Ôn Vân Thần, "Ông... Được rồi, có cần tôi bôi thuốc cho ông không?" Ôn Vân Thần nhún vai, "Con cho rằng ta là Ôn Cẩm Chương, giả vờ là một quý ông khiêm tốn, đè nén mọi chuyện trong lòng, ta là người giải quyết vấn đề bằng nắm đấm, và sẽ không bao giờ lãng phí một lời, Ôn Cẩm Thành bị thương nặng hơn ta." Ôn Nguyễn chưa kịp nói gì, Ôn Vân Thần đột nhiên đến gần cô một chút, vỗ vỗ đầu cô một cái, "Người ba nhỏ của con có phải lợi hại hơn không?" Ba nhỏ? Nhìn thấy trong lòng Ôn Nguyễn có chút nghi hoặc, Ôn Vân Thần khó chịu giải thích, "Ôn Cẩm Chương là ba lớn của con, ta tự nhiên chắc chắn là ba nhỏ của con, còn có, con phân biệt rõ cho ta, hắn là hắn, ta là ta!" Ôn Nguyễn, "... ..." Điều duy nhất nằm ngoài tầm kiểm soát của cô đêm nay là nhân cách thứ hai này tách khỏi ba cô. "Nào, kêu một tiếng ba nhỏ cho ta nghe." Ôn Nguyễn sao có thể nói được, cô cắn chặt môi, không dám nhìn Ôn Vân Thần. Đối mặt Liễu Thục Oánh lúc âm hàn lạnh lẽo, đáng sợ giống Tu La từ Địa Ngục bước ra, nhưng thật ra cũng không có đáng sợ như vậy! Nhìn thấy Nguyễn hồi lâu không lên tiếng, Vân Thần thở ra một hơi khói, "Quên đi, con là lần đầu tiên gặp mặt ta, sao có thể bắt con gọi ta là ba, nhưng sau này con sẽ thích ứng thôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]