Chương trước
Chương sau
Liễu Thục Oánh khuôn mặt nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn bước ra khỏi phòng nghĩ, lên sân thượng.
Liễu Thục Oánh đi theo.
Ôn Nguyễn dựa vào lan can ban công, mái tóc đen dài mượt mà nhẹ nhàng đung đưa trong gió đêm, nước da trắng ngần, nét mặt thanh tú.
Nhưng chuyện xảy ra đêm nay, nếu không phải cô khuấy động mọi chuyện, thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
"Mày mua được Dung Hương, nếu tao không đoán sai, đoạn video kia là Dung Hương quay được? Tiện nhân kia, thế mà lén lưu lại!"
"Mày thấy video về sau, biết tao không phải mang thai đứa con của ba mày, nhưng DNA giám định kết quả, lại biểu hiện đúng là con của cha mày, mày có phải khi đó liền nghi ngờ, có người mua chuộc người giám định?"
"Lễ phục trên người tao, là mày động tay chân, khi tao ngồi sập xuống đất máu sẽ rỉ ra, là do mày làm, căn bản không phải máu của tao, mày đứa nhỏ là át chủ bài của tao, trong lúc tao kinh hoảng, chắc chắn sẽ liên hệ người để tao mang thai đến, để thu xếp bác sĩ kiểm tra cho tao!"
"Tiếp theo mày dẫn Ôn Cẩm Chương cùng lão thái thái tới, nhìn thấy ta cùng với Ôn Cẩm Thành! Lão thái thái quá kích động, nhưng mày lại sắc mặt bình tĩnh, bởi vì mày đã sớm đoán được người khiến tao mang thai là Ôn Cẩm Thành đúng hay không?"
Nhìn Liễu Thục Oánh phẫn nộ, Ôn Nguyễn có chút câu môi, "Đúng, tôi đã sớm đoán được, dù sao, có thể mua được người giám định Vân Thành, địa vị nhất định không nhỏ!"
"Người có tiền có địa vị, làm sao lại để bà đang mang thai con hắn lại gả cho ba tôi? Trừ phi hắn không thiếu con, cùng ba tôi có thù, nếu không phải, thì hắn phí hết tâm tư làm vậy làm cái gì?"
Tóc dài của Ôn Nguyễn bị gió thổi đến bên gò má, trên mặt lộ ra mấy phần trào phúng cùng mỉa mai, "Liễu Thục Oánh, bà bất quá chỉ là một quân cờ trên tay Ôn Cẩm Thành, bà là công cụ giúp ông ấy ứng phó ba tôi mà thôi!"
Liễu Thục Oánh cảm xúc kích động, oán giận, bà hận không thể xông lên đem khuôn mặt vô hại cùng thanh thuần của Ôn Nguyễn xé nát, "Thì tính sao? Tao đi theo cha mày mười mấy năm, không phải cũng là bị ông ta lợi dụng sao? Ông ta có chứng mất ngủ, biết tao có thể bắt chước thanh âm mẹ mày, mỗi lúc trời tối đều muốn tao dùng thanh âm của mẹ mày đọc thơ cho ông ta nghe, mày cho rằng ông ta không biếи ŧɦái, không khiến người ta buồn nôn sao?"
"Rốt cuộc, người ghê tởm nhất chính là mẹ của mày. Mẹ của mày từng là mỹ nữ đẹp nhất kinh đô nhưng lại là xã hội đen. Mày có biết vì sao lão phu nhân lại không thích mẹ của mày không? Bà ta không chỉ mê hoặc ba và mẹ của mày, mà còn ở ngoài là một con đ* không biết xấu hổ! "
Ôn Nguyễn sắc mặt chợt lạnh.
Nhìn ánh mắt Liễu Thục Oánh có chút phát lạnh, "Câm miệng! Bà ấy là người như thế nào, sau này tôi nhất định sẽ tìm hiểu, nhưng bây giờ, bà không có tư cách nói bà ấy!"
Liễu Thục Oánh nghĩ hôm nay bị một con nhóc mười tám tuổi đánh bại, trong lòng cảm thấy không đành lòng, trước đây Vân Huyên khiến bà ghen tị, nhưng bây giờ đứa con gái trời sinh của bà ấy lại cho cô một bộ mặt như vậy, vỏ bọc trong hơn mười năm qua liền bị cô xé nó ra không thương tiếc.
Bà trở thành trò cười của cả Vân Thành!
Làm sao cô có thể không hận, làm sao có thể không tức giận?
Liễu Thục Oánh cả người run lên, cơn thịnh nộ gần như thiêu đốt bà, "Ôn Nguyễn, mày cho rằng tao thua sao? Tao sẽ theo Ôn Cẩm Thành đến Đế Đô, với khả năng của tao, tao sẽ sớm trở lại thôi!"
Ôn Nguyễn cong môi, "A, một người đàn ông đến vợ con còn không cần, tôi rất mong bà có thể chiếm được trái tim của ông ấy! Mục đích chính của tôi hôm nay là để cho ba tôi nhìn thấy bộ mặt thật của bà, để bà tại Vân Thành không có chốn dung thân, dù sao không phải bà vẫn còn người thân sao? Chẳng qua Liễu Quang Diệu cũng không thể đi cùng bà!" Dứt lời, lấy điện thoại di động ra, mở ra một đoạn đối thoại.
—— Thục Oánh, con bé chết tiệt đó nói rằng nó có bằng chứng cho thấy anh đã làm mất tiền công ty của mẹ nó. Anh đã sử dụng một lô vải có vấn đề về chất lượng dẫn đến ...
—— Tất cả nhân viên biết vải có vấn đề đều bị sa thải, tổn thất của Y Mạn ngoài nhà xưởng đột nhiên bốc cháy, tổn thất cũng chỉ là do không đáp ứng được đơn hàng với khách.
—— Nó hiện tại gian xảo xảo trá, lại rất hận em, nếu thật sự có chứng cớ, nó làm sao có thể dung túng cho chúng ta tới bây giờ?
- Con bé chết tiệt đó thực sự đã lừa chúng ta!
- Đừng nhắc nữa!
"Tôi đã gửi đoạn ghi âm cho luật sư, nếu có gì thắc mắc có thể trao đổi với luật sư!"
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.