Cách lần La Kiều đuổi đám linh cẩu xâm chiếm lãnh địa đi cũng đã nửa tháng, mùa khô vẫn còn tiếp tục, thỉnh thoảng mớ cát bụi ở đường chân trời xa xa lại bị gió lốc thổi quét, bị trận gió cát quất vào người vừa rát vừa thống khổ, không có động vật nào thích thời tiết như vậy, nhưng tất cả đều phải chịu đựng. Thực vật ngày càng thưa thớt, vô luận là động vật ăn cỏ hay động vật ăn thịt, đây đều là mùa gian nan nhất. Nguồn nước gần đó cũng ngày càng đông nghịt, khô hạn làm nhóm động vật muốn uống nước, ngay cả linh dương Madoqua chủ yếu dựa vào hơi nước hấp thu được trong lá cây cùng cây cỏ cũng tới hồ nước, so với chúng nó, linh dương gazen cũng trở nên to cao. Những nơi có sông cùng đầm lầy thì tất nhiên sẽ có hà mã. Nhất là vào mùa khô, bất quá ngày càng lâu, một ít nguồn nước đã bắt đầu khô cạn, phần lớn hà mã đều tụ tập tới giữa sông Tát. Hồ nước cùng đầm lầy trở thành sân băn bắn của kẻ săn mồi, loài am hiểu phương thức đi săn này nhất chính là sư tử, tỷ như sư đàn Áo La Tư, mười hai con sư tử cái dẫn theo mười một sư tử con nằm ngủ ở một vùng râm mát cạnh đầm lầy, một khi phát hiện con mồi đến đầm lầy uống nước, nhóm sư tử cái sẽ lập tức cảnh giác. Nhóm sư tử con biết, mụ mụ cùng các dì sẽ giết chết con mồi trước mắt, vì sư đàn cung cấp một bữa tiệc lớn ngon lành. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sư vương Áo La Tư, người bảo vệ của sư đàn không vì tư lợi mà chiếm đoạt toàn bộ con mồi. Vào thời điểm con mồi thưa thớt, loại hành vi ích kỷ này của sư tử đực sẽ biểu lộ rất rõ, nhưng nhóm sư tử cái chỉ có thể bất lực, sau khi bị Áo La Tư cướp mất con linh dương waterbuck mình vừa săn được, chúng chỉ đành tiếp tục bắt giữ con mồi khác để lấp đầy bụng mình cùng đám nhỏ. Lúc ăn cơm Áo La Tư sẽ đề phòng các bà vợ của mình, lúc này sư vương bình thường luôn tùy ý để nhóm sư tử cái quyền đấm cước đá sẽ trở nên ‘dũng mãnh’ dị thường, bản lĩnh đàn ông tăng vọt. Nó sẽ không chút do dự xông tới đuổi đám sư tử cái đi, độc chiếm con mồi. “Rống!” Vừa mới ăn hai ngụm thịt linh dương đã bị đuổi đi, La Sa rất bất mãn nhưng cũng chỉ có thể dùng tiếng gầm để phát tiết tức giận. Hoắc Na cùng Đề Ny lớn hơn nó một chút, xử lý tình huống này lại càng giỏi hơn, từ đầu chúng đã không nghĩ dùng con linh dương này để lấp bụng. So với việc chờ mong Áo La Tư đột nhiên tốt bụng, không bằng nằm xuống khôi phục thể lực, chuẩn bị cho chuyến đi săn tiếp theo. Nhóm sư tử con đứng bên cạnh, nhìn Áo La Tư ăn ngấu nghiến, cả sư đàn chỉ có một con sư tử đực, chúng đều là con của Áo La Tư. Mùi máu tươi trong không khí cùng số thịt trước mắt làm nhóm sư tử con xao động, rốt cục, con sư tử con lớn tuổi nhất cẩn thận tiếp cận Áo La Tư, năm mét, ba mét, hai mét, càng ngày càng gần, lúc nó nằm úp sấp bên cạnh thi thể con mồi, Áo La Tư chỉ liếc nhìn nó một cái. Sư tử con thử cắn một ngụm lên thi thể linh dương, nó chỉ cắn một miếng nhỏ để thử phản ứng của sư vương. Áo La Tư không đuổi nó đi, sư tử con liền lớn gan, bắt đầu há mồm xé thịt con mồi. Lúc này Áo La Tư đột nhiên nâng móng chụp nó một cái, La Sa cùng Hoắc Na nhìn thấy một màn này lập tức đề phòng ngẩng đầu, Đề Ny chỉ nhìn một cái, không hề có ý tứ tiến tới. Lần này Áo La Tư có vẻ hung ác, nhưng đối với sư tử con thì không đáng kể chút nào, lúc nó bốn tháng tuổi đã từng bị Áo La Tư chụp một lần. Bất quá nó cũng không bị Áo La Tư đuổi đi, có thể tiếp tục lưu lại hưởng thụ con mồi. Nhóm sư tử con còn lại bị kết quả này cổ vũ, đều tiến lên, nhưng chúng nó không dám tới gần, chỉ chen chúc ở đối diện Áo La Tư ăn một bên thi thể linh dương. Hai sư tử cái con nhỏ nhất thoạt nhìn bé hơn nhóm anh chị em, khí lực cũng nhỏ hơn, nhưng trình độ tranh đoạt không hề thua kém các ấu tể khác. Cảnh tượng này cách vài ngày sẽ xuất hiện, vô luận là sư tử trưởng thành hay ấu tể đều tập thành thói quen. “Xem đi, với nó mà nói, chúng ta đều là người ngoài, ấu tể thì khác, không cần lo lắng.” Đề Ny uể oải xoay người đứng lên, dùng sức duỗi thắt lưng, sau đó đi tới nằm cạnh Đề Na, dùng trán cọ cọ đối phương. Đề Na mở to mắt, dùng móng đẩy Đề Ny, sau đó cũng đứng lên, đây là tín hiệu đối với tất cả sư tử cái, chuẩn bị đợt đi săn thứ hai. Chỉ có La Sa còn suy nghĩ hão huyền, ý đồ dùng sư tử con che dấu, tiếp cận linh dương waterbuck cắn mấy ngụm, cuối cùng vẫn bị Áo La tư không nể mặt đuổi đi. “Áo La Tư, ngươi là cái thứ khốn nạn!” La Sa phẫn nộ quát: “Ngươi đừng mơ tưởng giao phối với ta vào mùa mưa tới nữa!” Đối với lời uy hiếp của La Sa, Áo La Tư mắt điếc tai ngơ. Bộ dạng ấu tể La Sa sinh vào mùa mưa tốt lắm, rất khỏe mạnh. Lúc nuôi nấng ấu tể, La Sa căn bản sẽ không động dục. Nếu vậy, nó cần chi phải hào phóng cung cấp thức ăn cho đối phương? Tuy sư tử đực ăn trước là lệ thường trong mùa khô, nhưng sư tử đực trong đàn luôn có sự cảnh giới nhất định. Cho dù là Áo La Tư cũng không ngoại lệ. Tình cảnh này đồng dạng đều phát sinh ở mỗi sư đàn. Áo La Tư có thể xem là một ba ba ‘tốt’, ít nhất nó cũng cho phép đám sư tử con ăn cùng. Có những con sư tử đực cặn bã đến mức, không chỉ đề phòng sư tử cái, thậm chí còn chụp chết đám sư tử con dám đụng vào thức ăn của nó. Đối với việc này, sư tử cái trừ bỏ phẫn nộ thì hoàn toàn không có biện pháp nào, đây là quy củ của sư đàn. Sư đàn láng giềng Hoắc Tư Bỉ của sư đàn Áo La Tư không có sư tử con, mấy sư tử cái mang thai cũng hơn một tháng nữa mới sinh ấu tể. Trong sư đàn có ba con sư tử đực, này là chuyện tốt đối với sư đàn lúc cần bảo vệ lãnh địa, nhưng vào lúc thực vật khan hiếm thì khác. Nhìn ba con sư tử đực lười biếng không hề xuất lực đi săn, cả ngày trừ bỏ tuần tra lãnh địa chính là ngủ, lúc ăn cơm thì lại tích cực thái quá, thủ lĩnh Tổ Oa của nhóm sư tử cái vô cùng đau đầu. Vốn Phỉ Lực cùng Ai La còn chịu hỗ trợ lúc bắt giết con mồi thể hình lớn, nhất là lúc giết trâu, có bọn nó trợ giúp, đi săn sẽ thoải mái một chút. Nhưng sau khi Phỉ Lực bị Áo La Tư cắn bị thương, Ai La cơ hồ một tấc cũng không rời anh trai mình, căn bản không có tâm tư giúp nhóm sư tử cái đi săn. Bảy con sư tử cái phải cố gắng rất nhiều mới có thể để cả đàn no bụng. Tổ Oa thỉnh thoảng cũng oán giận với Sa Oa, nếu ba con sư tử đực này thật sự có thể bảo vệ lãnh địa sư đàn thì cũng được, nhưng bọn nó lại bị Áo La Tư đánh tới cụp đuôi bỏ chạy, lãnh địa cũng bị mất rất nhiều, cho dù là sư vương nguyên thủy cũng chưa từng phát sinh tình huống này. “Sa Oa, có lẽ lựa chọn bọn họ là một sai lầm.” “Không phải ngươi xem trọng hai con tiến hóa trẻ tuổi kia sao?” “Đúng vậy, tiến hóa trẻ tuổi! Ta lúc đó nhất định đã bị trâu đá tới choáng váng rồi!” Trong mắt nhóm sư tử cái Hoắc Tư Bỉ, Nạp Tư đã trở thành một kẻ nhìn được mà không dùng được, nhưng vì ấu tể sắp chào đời, bọn nó phải cố chịu đựng, hơn nữa kì vọng dành cho Phỉ Lực cùng Ai La lại ngày càng lớn, ít nhất, hiện tại có thể bảo vệ vùng lãnh địa của bọn nó. Sau khi sư đàn Hoắc Tư Bỉ liên tục bại trận trong tay sư đàn Áo La Tư, hai ba sư đàn khác đều bắt đầu rục rịch, cũng vì e ngại uy danh trước đó của sư đàn Hoắc Tư Bỉ nên đến giờ vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ. Ba con sư tử đực này không có phần thắng Áo La Tư, nhưng so với đám sư tử đực ở các sư đàn khác thì vẫn có thể lấy chút mặt mũi cho nhóm sư tử cái. “Quên đi, ít nhất nó thoạt nhìn cũng không tệ. Đánh nhau cũng tạm.” Sa Oa khuyên Tổ Oa, cũng chính là tự khuyên nhủ chính mình. Hiện giờ nó đang mang đứa nhỏ của Nạp Tư, cho dù bất mãn thì cũng làm được gì đâu? Năm con sư tử cái còn lại cũng có suy nghĩ giống chị em Tổ Oa, bọn nó thậm chí còn bắt đầu nghĩ, nếu lúc trước dụ dỗ Áo La Tư từ sư đàn bên kia qua thì tình thế sẽ thế nào? Bất quá chỉ là nghĩ ngợi lung tung mà thôi, Đề Na cầm đầu mười hai con sư tử cái, tuyệt đối không dễ chọc. Này có thể xem là một đám nữ giới đanh đá cường hãn. Đối với sư tử mà nói, đanh đá không có ý xấu, sư tử đực lăng nhăng hết ăn lại nằm, sư tử cái không đanh đá sao trị được? Cuộc sống của sư tử hoàn toàn không liên quan tới liệp báo, nhưng sư đàn Hoắc Tư Bỉ bị sư đàn Áo La Tư đoạt đi một mảnh lớn lãnh địa, bọn nó không thể săn đủ thức ăn trong phần địa bàn hiện giờ, vì thế thỉnh thoảng nhóm sư tử cái sẽ ra khỏi lãnh địa. Địa bàn của La Kiều trở thành nơi đàn sư tử này ghé thăm trước hết. Nhóm sư tử cái từng ở đây giết đám ngựa băng qua sông, bọn nó lại muốn thử vận may một phen. Bất quá, con mồi trong lãnh địa La Kiều còn khan hiếm hơn cả lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ, nhóm sư tử cái chỉ đến hai ba lần liền mất hứng thú. Mặc dù vậy nhưng cũng đủ làm La Kiều cùng hai tiểu liệp báo hoảng sợ, đám sư tử đột nhiên xông vào lúc nửa đêm, khi ấy La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều đã ngủ say. Cơn gió mang theo mùi sư tử thổi vào hang động làm liệp báo say ngủ bừng tỉnh. La Kiều mang La Sâm cùng La Thụy lặng lẽ rời khỏi hang động, leo lên núi đá, nương theo mỏm đá cùng cây cỏ khô để ẩn núp thân mình, nhìn đám sư tử cái dưới chân núi đá. Đám sư tử này rõ ràng tới tìm con mồi! Trong nháy mắt, La Kiều thực muốn lao xuống, rống to vào mặt đám sư tử cái đang phe phẩy kia: cả nhà ông đang đói muốn chết, các ngươi còn xông vào nơi này, không phải bỏ đá xuống giếng sao? ! Này khác gì một đàn anh xã hội đen thắt lưng bạc triệu chém giết một tên đàn em nhỏ bé chỉ có vài đồng lẻ trong tay cơ chứ? ! Bất quá không thể gọi đám sư tử cái này là đàn anh xã hội đen, nên gọi là gì nhỉ? Đàn chị xã hội đen hay là bác gái? Bà dì? La Kiều nửa đêm bị sư tử đánh thức, lúc ý thức mơ màng gió đêm hỗn loạn liền tự bổ não một phen. Trừ bỏ sư tử, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc thỉnh thoảng cũng đến thăm La Kiều, bất quá sau khi thấy một màn La Kiều hung hăng giết chết cùng xua đuổi đám linh cẩu kia, thái độ của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc dành cho La Kiều có chút chuyển biến. Kiệt Lạc có lúc sẽ dùng ánh mắt dành cho kẻ cạnh tranh mà nhìn La Kiều, lúc La Kiều giết hươu cao cổ lần trước, Kiệt Lạc cũng nhìn như vậy, chính là lúc này lại càng rõ ràng hơn. Mạt Sâm tuy không như vậy, nhưng không còn nhắc chuyện muốn gì kia với La Kiều nữa. Nghĩ đến đây, La Kiều có chút cả kinh, xòe vuốt tính tính ngày, cũng nửa tháng rồi, Mông Đế vẫn không lộ diện. Chỉ có con mồi thỉnh thoảng lại xuất hiện ngoài cửa hang nhắc nhở La Kiều sự tồn tại của đối phương. Nửa tháng này, Mông Đế đã tặng La Kiều hai con lợn warthog con, một chuỗi thỏ đá, thật là một chuỗi, ai bảo đám kia thích ở chung như vậy? Còn có một ấu tể của linh dương châu phi. Tuy chúng không phải toàn bộ thức ăn của La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, phần lớn đều do La Kiều tự đi săn. Bất quá nghĩ đến chuyện mình lén trốn ra khỏi lãnh địa Mông Đế, La Kiều liền cảm thấy đau dạ dày. Ăn hay không ăn? Đây chính là vấn đề. La Kiều gẩy gẩy con lợn warthog con nửa chết nửa sống, mặt co mày cáu. Mông Đế nằm trên cây sung cách đó không xa cũng đang suy nghĩ vấn đề này, bất quá nó không đắn đo vấn đề ăn hay không ăn mà là lúc nào sẽ ăn và ăn bao nhiêu lần… Hai tiểu liệp báo thấy La Kiều cứ nhìn con mồi mãi mà không chịu cắn, có chút nóng vội hỏi: “Ba ba, không thể ăn sao?” La Kiều nhìn con trai, lại nhìn con lợn warthog con dưới móng vuốt, tuy rất muốn vươn vuốt chụp bay lợn warthog, nhưng cuối cùng nó cũng vì sự nghiệp uy no con trai mà chấp nhận thỏa hiệp. Nhìn ba con liệp báo đang ăn cơm, Mông Đế hài lòng gác cằm lên đùi trước, động động lỗ tai, tích góp từng chút như vậy dồn lại cũng đủ cho mình ăn no một lần, tốt lắm… Hiện giờ nó nên suy nghĩ một chút, xem một lần làm đủ hết hay chia ra làm vài lần? La Kiều đang đang thịt lợn warthog đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, hơn nữa còn có một cảm giác rất kỳ quái, hệt như cậu đang ăn bữa tối cuối cùng của Jesus và 12 tông đồ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]