La Kiều lẳng lặng núp trong một bụi cỏ cao rậm rạp, chăm chú nhìn đám lợn warthog cách đó không xa. La Sâm cùng La Thụy nằm sát bên cạnh, bắt chước từng cử động của La Kiều. Lợn warthog cái dẫn theo một đám lợn warthog con đang đào rễ cây chôn sâu dưới đất. Chúng nó rất chuyên tâm, vì thế hoàn toàn không phát hiện liệp báo đang nằm trong bụi cỏ cách đó không xa. Đám lợn warthog này xuất hiện đối với La Kiều cùng hai tiểu liệp báo chính là kinh hỉ ngoài ý muốn. Vốn La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đang truy tìm một đàn linh dương topi, mục tiêu của cậu chính là ấu tể trong đàn, nhưng thân hình cường tráng cùng cai sừng sắc bén của linh dương mụ mụ làm La Kiều rất khó tìm thấy cơ hội xuống tay. Cậu mang theo hai tiểu liệp báo đi theo phía sau, đi tới biên giới lãnh địa thì trùng hợp phát hiện đám lợn warthog này. So với linh dương topi, đám lợn warthog này không thể nghi ngờ là đối tượng đi săn rất tốt nhất, nhất là đám lợn warthog con đi theo sau con lợn warthog mụ mụ. “Ba ba, lợn warthog!” “Suỵt, ba ba biết rồi.” Trong lãnh địa La Kiều đã không còn lợn warthog sinh sống, đám này rõ ràng vì tìm kiếm thức ăn mới tình cờ xông vào nơi này. Cho dù là vậy cũng thể có thể tính là bọn nó không hay ho, ai bảo chúng lại đụng ngay ba con liệp báo đang đói tới mức bụng réo ầm ĩ? Linh dương topic con đi theo mụ mụ xuyên qua biên giới lãnh địa liệp báo, tới hồ nước trong lãnh địa hoa báo uống nước, hồn nhiên không hề hay biết bản thân vừa vô tình tránh được một kiếp nạn. Lợn warthog con đối với La Kiều mà nói quả thực săn dễ như trở bàn tay, nhưng cậu phải cẩn thận đối phó với lợn warthog cái tính tình táo bạo. Huống chi nơi này lại rất gần biên giới, nếu trên đường đuổi theo, đám lợn warthog xông vào lãnh địa khác, La Kiều phải lập tức quyết định, tiếp tục truy đuổi tóm con mồi hoặc buông tay từ bỏ. Rốt cục, La Kiều vẫn quyết định, vô luận thế nào, lấp đầy bụng chính mình cùng hai tiểu liệp báo vẫn quan trọng nhất. Lúc La Kiều từ bụi cỏ nhảy ra, lợn warthog cái lập tức dựng thẳng đuôi, mang theo đàn lợn con nhanh chóng chạy trốn. La Kiều nhắm chuẩn mục tiêu bám sát phía sau, rất nhanh đã bắt được nó. Thực may mắn, lợn warthog con không chạy khỏi lãnh địa của cậu. La Kiều ngậm sau gáy lợn warthog con, con mồi vẫn còn không ngừng giãy dụa, bốn chân đá loạn, lợn warthog mụ mụ dừng lại, tựa hồ do dự xem có nên quay trở lại cứu đứa nhỏ hay không. Một lát sau, nó quyết định mang theo đám lợn warthog con còn lại rời đi. La Kiều ngậm lợn warthog con trở về bên cạnh hai tiểu liệp báo, nó vẫn còn sống, chỉ bị thương mà thôi. Lợn warthog con vừa được thả xuống đất liền đứng dậy muốn chạy trốn, La Sâm cùng La Thụy lập tức theo bản năng đuổi theo, chúng bắt chước động tác đi săn của La Kiều, không ngừng sẫy chân làm lợn warthog con té ngã xuống đất. Một khi lợn warthog dừng lại, chúng cũng ngừng lại canh giữ bên cạnh, đối phương chạy thì chúng lại tiếp tục truy đuổi. Hai tiểu liệp báo nhớ bài học mất con mồi trước đó, vì thế chúng nó không cho lợn warthog con có cơ hội tìm kiếm hang động trốn vào. Trường hợp này thoạt nhìn rất tàn nhẫn, nhưng đối với liệp báo ấu tể mà nói đây là một trong những chương trình học cần thiết phải trải qua. Nếu hôm nay chúng không học tốt, không thể giết chết con lợn warthog con bị thương này thì đại biểu một ngày nào đó trong tương lai, lúc ở một chúng chúng nó có khả năng sẽ gặp phải tình cảnh đói chết vì không thể bắt được con mồi. Rốt cục, lợn warthog không còn sức lực chạy trốn nữa, La Sâm liền chấm dứt tính mạng của nó. La Kiều ngậm lợn warthog con tới một bóng râm, ba cha con lập tức ăn ngấu nghiến. Con mồi này cũng không lớn, ba liệp báo đều ăn không đủ no, La Kiều phải tiếp tục đi săn. Bọn họ mới ăn lợn warthog hơn phân nửa, một vị khách không mời đột nhiên xông vào tầm mắt nhóm liệp báo. Tiếng voi rống non nớt đã bại lộ thân phận của kẻ tới, xông vào lãnh địa La Kiều là một con voi con vừa mọc ngà tầm hai tuổi rưỡi! La Kiều hoảng sợ, voi con là đối tượng được cả đàn bảo vệ chặt chẽ, một con voi nhỏ như vậy căn bản không có khả năng một mình lang thang trên thảo nguyên, rất có thể nó đã bị lạc đàn. Con voi con này đơn độc xông vào lãnh địa của cậu, nếu chỉ đi ngang qua thôi thì tốt, nếu ở lại một thời gian dài thì đại biểu không bao lâu nữa khẳng định sẽ có một đám quái vật lớn xuất hiện ở nơi này. Tuy voi ăn chay nhưng chúng không phải những kẻ dễ ở chung. La Kiều vẫn nhớ rõ lần gặp đàn voi Mã Sa, trải nghiệm bị mấy con voi cái đuổi theo thật sự không muốn nếm thử nữa. La Sâm cùng La Thụy cũng bị lây nhiễm sự khẩn trương của La Kiều, chúng nó dừng ăn, nhìn về phía cái tên mũi dài kia, cứ việc theo tiêu chuẩn của voi mà nói, con voi con này chỉ là một đứa nhỏ, nhưng đối với liệp báo, luận về thể trạng hay sức mạnh, chúng nó đều không thể ứng phó nổi. La Kiều quyết định thật nhanh, trước lúc những con voi khác tìm tới, cậu phải mang La Sâm cùng La Thụy rời khỏi mảnh đất rắc rối này. Hai tiểu liệp báo cũng biết nặng nhẹ, không hề hỏi nhiều, chỉ bám sát phía sau La Kiều, không để ý tới cái tên cuốn cái mũi dài mà rống to kia, nhanh chóng bỏ chạy. Thẳng đến khi La Kiều cho rằng khoảng cách với voi con đã đủ xa mới dừng lại. Quay đầu, lúc nhìn tới hai tiểu liệp báo thì lập tức 囧. La Sâm cùng La Thụy đã có thể đuổi kịp tốc độ của cậu, điều này tốt lắm. Nhưng ai có thể nói cho cậu biết, vì cái gì lúc chạy trốn, đám nhỏ vẫn không quên mang theo thịt lợn warthog vẫn chưa ăn xong lúc nãy không? ! Tuy không phải toàn bộ, nhưng đối với tiểu liệp báo chưa phát triển hoàn toàn mà nói, ngậm miếng thịt còn có thể chạy trốn nhanh như vậy, quả thật không phải chuyện đơn giản. Cậu nên khen ngợi hành vi này của chúng, hay quơ vuốt đánh mông? La Kiều vừa rối rắm vừa đau đầu. La Sâm cùng La Thụy không biết La Kiều suy nghĩ gì, cũng không thấy một đàn quạ đen bay ngang qua đầu cậu, chúng đặt thịt xuống trước mặt La Kiều, ánh mắt hổ phách to tròn sáng long lanh: “Ba ba, ăn thịt đi!” Bộ dáng này, thuần túy là đang làm nũng cầu khen ngợi a! Trong phút chốc, cái gì mà không nghe lời, gì mà bảo vệ thức ăn, đau đầu gì đó đều bay lên tận chín tầng mây, La Kiều cảm động bổ nhào về phía hai tiểu liệp báo mà cọ cọ, liếm liếm lại xoa nắn đủ loại. Con trai thực hiếu thảo a! Một ngày một đêm trôi qua, chú voi con xông vào lãnh địa La Kiều vẫn không rời đi, nhưng cũng không có tung tích của đàn voi. La Kiều có thể xác định, con voi con này khẳng định đã bị lạc đàn! Điều này càng làm La Kiều đau đầu hơn. Từ thể trạng cùng tình huống khỏe mạnh có thể thấy trước đó nó được nuôi dưỡng rất tốt, mặc dù đang mùa khô nhưng không hề xuất hiện tình huống suy dinh dưỡng. Con voi cái đầu đàn luôn dùng hết khả năng để nuôi nấng cùng bảo hộ mỗi con voi con, đàn voi nhất định sẽ tìm tới, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu là đàn voi thì tốt, điều La Kiều lo lắng chính là nếu đàn sư tử gần đó biết nơi này có một con voi con thoát khỏi sự bảo hộ của đàn, chúng khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội! La Kiều biết, sư đàn Áo La Tư có mười hai con sư tử cái cùng một con sư tử đực cường tráng, hay sư đàn Hoắc Tư Bỉ với bảy con sư tử cái cùng ba con sư tử đực đều có năng lực giết chết con voi con này, hơn nữa, đối với bọn nó mà nói, con voi con này chính là một bữa tiệc lớn thịnh soạn đủ cho cả đàn no nê. Rất có thể, cậu lại phải mang theo đám nhỏ ra ngoài tị nạn, tựa như vụ thi thể mãng xà lần trước, đợi đến lúc con voi con này gặp lại đàn rồi rời đi, hoặc bị sư tử giết chết rồi ăn luôn rồi mới mang tiểu liệp báo trở về? Hoặc là để tiết kiệm thời gian, cậu đi tìm đàn voi, nói cho đối phương biết chú voi con của đàn các ngươi đang ở trong nhà ta? Phỏng chừng nhóm nữ tráng sĩ bá đạo kia không chỉ không cám ơn, còn trực tiếp vung mũi quất bay cậu. Hoặc là đi báo cho đám sư tử, chỗ cậu có một bữa tiệc lớn đang chờ bọn nó? Sư tử có tin cậu hay không thì chưa biết, nhưng chúng không khách sáo là chắc chắn. Cậu bị rút não rồi mới tự tìm đường chết như vậy! La Kiều bắt đầu oán niệm. “Làm sao bây giờ a…” La Sâm cùng La Thụy dựa vào nhau, nhìn bộ dáng buồn rầu của La Kiều, nuối câu ‘con voi kia thiệt nhiều thịt’ vào bụng. Lúc Mông Đế đến tìm La Kiều thì thấy hình ảnh như vậy, con liệp báo trước kia luôn vui vẻ đang chán nản quỳ rạp trên mặt đất, miệng lẩm bẩm gì đó. Hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn nằm bên cạnh, không truy đuổi đùa giỡn như bình thường, thực rõ ràng, ba cha con này đang gặp phải phiền phức. Nhớ đến con voi con nó thấy trên đường tới đây, Mông Đế vẫy vẫy đuôi, đi vài bước đến trước mặt La Kiều, cúi đầu, liếm liếm lỗ tai cậu, đầu lưỡi thô ráp liếm từ lỗ tai đến sau gáy, thấp giọng dò hỏi: “Gặp rắc rối à? Muốn ta giúp không?” La Kiều động động lỗ tai, ngẩng đầu nhìn Mông Đế, ý tứ thực rõ ràng, ngươi tốt bụng vậy sao? Không có điều kiện gì khác? Tỷ như ‘ưu đãi’ này nọ. “Điều kiện?” Mông Đế liếm liếm khóe miệng: “Với quan hệ của chúng ta hiện giờ, còn cần nói chuyện này sao?” Phải không? Anh em ruột còn ám toán nhau kìa! La Kiều híp mắt, cảm thấy sự tình không quá thích hợp. Ngẫm lại Mông Đế hơn nửa tháng không ló mặt, đột nhiên lại xuất hiện, chuyện đầu tiên khi gặp cậu chính là ‘tính sổ’, sau đó đòi thêm ‘ưu đãi’, La Kiều cảm thấy vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn. “Ngươi không tin ta vậy sao?” Nói thật, cậu quả thật không tin! Cho dù bọn họ đã gì kia thì cũng vậy. Muốn một con hoa báo thật lòng giúp đỡ, trừ bỏ ngốc thì không còn giải thích nào khác. Tuy cậu không thông minh, còn hơi ngốc, nhưng không có nghĩa cậu là kẻ ngu a! Bất quá, loại tính cách này của Mông Đế cũng không hẳn luôn là chuyện xấu. Nghĩ đến đây, La Kiều bảo hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn đứng đây, mình cùng Mông Đế đi tới một hang động khác, biến hóa hình thái, lúc muốn đẩy ngã Mông Đế thì phát hiện đối phương không động đậy, lại đẩy, vẫn bất động, tiếp tục đẩy, Mông Đế ngã, là chủ động ngã. La Kiều quỳ một gối trên đất, tay trượt từ phần bụng mềm mại của Mông Đế trượt xuống dưới, da lông hoa báo có xúc cảm như tơ lụa, sờ vào rất thoải mái. Biểu tình của Mông Đế lúc này hệt như một con mèo nhà bị khi dễ, hai chân trước co rụt vào người, lỗ tai cụp ra sau, ngửa đầu nhìn La Kiều, nếu La Kiều không nhìn lầm, vừa nãy con hoa báo này vừa chớp chớp mắt đi? Cậu tận lực thuyết phục mình hành động của Mông Đế chỉ là động tác tự nhiên chứ không phải nháy mắt này nọ. Rốt cục, tay La Liều trượt tới nơi nào đó, híp mắt, nắm lấy! Mông Đế cương cứng một chút, có chút mất tự nhiên động động móng vuốt, tựa hồ muốn bắt lấy tay La Kiều nhưng nửa đường thì ngừng lại. “Ngươi muốn làm gì?” Nếu là người không biết nội tình, nghe thấy câu này, lại nhìn tình huống trước mắt, phản ứng trước nhất chính là nó đang nằm mơ! Nó thế nhưng nhìn thấy một con hoa báo đang bị liệp báo sờ soạn! Phản ứng thứ hai vẫn là đang nằm mơ! Con hoa báo bị liệp báo sờ soạn thế nhưng hoàn toàn không phản kháng! “Làm cái gì?” La Kiều nhếch khóe miệng, rất muốn phối hợp nói: này còn cần phải nói sao? Người đẹp, ngươi la đi, la đến khàn cổ cũng không có ai tới cứu ngươi a! Ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy không đúng, lưu manh một con hoa báo thì cũng quá gì kia đi. Mông Đế có thể nhân thú nhưng không có nghĩa là cậu thích thú nhân, dù sao trong trái tim cậu vẫn là con người. “Biến lại đi.” Mông Đế vẫy vẫy đuôi, ngay sau đó, hoa báo trên mặt đất đã biến thành người, ngay cả thứ mà La Kiều đang nắm trong tay cũng phát sinh biến hóa. Được rồi, La Kiều biết điều này không nên, nhưng loại đường kính cùng xúc cảm này vẫn làm cậu vô cùng ghen tị. Chỉ cần là sinh vật giống đực thì sẽ không có kẻ nào không để ý vấn đề này. Mông Đế một tay chống đầu, nằm nghiêng, tay kia thì ôm lấy sau gáy La Kiều, dùng sức kéo xuống, ngẩng đầu hôn lên môi cậu, lúc môi cùng môi tiếp xúc thì thấp giọng nỉ non: “Kế tiếp, muốn làm gì?” La Kiều cũng không giãy, dứt khoát ngồi lên người Mông Đế, hai chân dài kẹp ra sau lưng Mông Đế: “Ngươi nói xem?” La Kiều cũng vừa nghĩ thông suốt, trốn tránh vĩnh viễn không phải biện pháp, nếu sớm muộn gì cũng tới ngày đó, không bằng nắm quyền chủ động trong tay! Sư tử đực vì sao lúc bình thường luôn nghe lời sư tử cái? Đáp án chính là, phái được sư tử cái đáp ứng chúng nó mới được phép giao phối! Ép buộc này nọ, bị đánh xịt máu mũi là nhẹ. Tuy tính huống của cậu cùng Mông Đế không giống sư tử, nhưng theo vài trải nghiệm trước đó, lại kết hợp với tính cách của con hoa báo này, La Kiều quyết định mình vẫn nên đột phá, chủ động một chút đi. Nếu thực sự để Mông Đế tìm ra cơ hội mở miệng tính sổ, cái mạng nhỏ của cậu khó mà giữ được. Cho dù Mông Đế nói sẽ đối với cậu, nhưng nó sẽ không vô duyên vô cớ mà cung cấp thức ăn như vậy. Đừng tưởng cậu khờ đến mức không đoán được ý đồ của Mông Đế, cho dù cậu muốn giả ngu, đối phương cũng sẽ không bỏ qua! Hiện giờ thêm vị khách không mời xông vào lãnh địa, cậu rất có thể phải dẫn hai tiểu liệp báo trốn đi, lựa chọn tốt nhất chính là lãnh địa Mông Đế. Thay vì để con hoa báo này tự mở miệng, không bằng cậu hành động trước! Nợ gì trả đó, nếu để ưu đãi không ngừng tăng lên, cậu khẳng định sẽ là con liệp báo đầu tiên bị hoa báo đè đến chết! Vì thế… La Kiều nheo mắt, cúi đầu, chủ động hôn lên môi Mông Đế. La Sâm cùng La Thụy dán tai vào vách đá, hệt như hai con thằn lằn lông xù, ý đồ nghe được động tĩnh cách vách. Biện pháp này học từ truyện xưa mà ba ba kể, bất quá không biết vì tường đá quá dầy hay vì nguyên nhân nào khác, bọn nó không nghe thấy gì cả. Hai tiểu liệp báo nhìn nhau, im lặng vài giây, quên đi, vẫn là chờ ba ba trở lại, trực tiếp hỏi vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]