Chương trước
Chương sau
Đám linh cẩu chiến đấu vô cùng kịch liệt. Bọn họ đến từ hai đàn linh cẩu bất đồng, không có quan hệ huyết thống cùng ràng buộc gia tộc, vì tranh đoạt lãnh địa, chúng chỉ có thể chiến đấu.
Con linh cẩu bị thương rõ ràng trở thành mục tiêu công kích chủ yếu của đối phương, đồng bạn của nó ngay cả bản thân cũng không lo xong, căn bản không có biện pháp trợ giúp nó. Ba con linh cẩu đốm lông đỏ tới sau dị thường hung ác, chúng dựng thẳng cái đuôi, phát ra âm thanh the thé đồng thời đong đưa cái cổ cao thấp, cắn xé không chút lưu tình, chúng muốn báo cho đối phương biết quyết tâm muốn chiếm đoạt mảnh lãnh địa này của mình.
La Kiều trước hết nhìn con linh cẩu đã ngã xuống đất, đối thủ không hề lỗ mãng cắn cổ nó mà không ngừng cắn vào chân sau bị thương cùng xương sống của nó. Răng nanh sắc bén, hàm dưới mạnh mẽ, cắn vào xương cốt mà hệt như đang cắn những cục đường giòn tan. Mặc dù núp trên tảng đá ở rất xa, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo tựa hồ vẫn có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn. Ba cha con không khỏi càng dựa sát vào nhau, nghe thấy âm thanh này mà xương cốt của bọn họ cũng phát đau.
Tiếng tru thống khổ vang lên, con linh cẩu thiếu nửa lỗ tai muốn nhào tới cứu nó nhưng lại bị một con linh cẩu đốm lông đỏ nhân cơ hội cắn đứt bên tai còn nguyên vẹn của nó, máu tươi trào ra, nhiễm đỏ cả bên mắt.
Đồng bạn duy nhất không bị thương lúc này cũng bắt đầu lộ ra mệt mỏi, đồng bạn liên tiếp bị thương làm nó dần dần mất đi niềm đi. Cho dù nó là con cường tráng nhất trong số linh cẩu ở đây nhưng cũng không thể đơn độc đối đầu với ba con linh cẩu trưởng thành. Chiến đấu như vậy, một khi thất bại, thứ mất đi không chỉ là lãnh địa an thân mà còn có thể là sinh mệnh.
Rốt cục, con linh cẩu ngã xuống đất đầu tiên bị cắn đứt xương sống cùng cổ họng, đều là linh cẩu đốm, bọn nó quá hiểu cực hạn cùng nhược điểm trí mạng của nhau. Cho dù có cái cổ tráng kiện cùng cơ thể rắn chắc, con linh cẩu năm tuổi này cũng khó thoát khỏi cái chết.
Ba đối ba, biến thành ba đối hai, rất nhanh đã trở thành ba đối một.
Lúc con linh cẩu bị cắn rớt một bên tai rốt cuộc không thể chống đỡ nỗi nữa, đồng bạn của nó, cũng là con linh cẩu cường tráng nhất rốt cục bắt đầu nảy sinh ý rút lui. Nó vốn là con linh cẩu cái có địa vị cao trong tộc đàn, có cơ hội tranh đoạt địa vị thủ lĩnh. Sư tử giết chóc cùng xua đuổi, hủy diệt tộc đàn của nó. Thành viên trong tộc số thì chết, số chạy trốn, nó cùng hai đồng bạn khác cùng nhau chống đỡ cho đến hôm nay. Rốt cuộc, lúc này chỉ còn một mình nó. Linh cẩu đơn độc trên thảo nguyên rất gian nan, hơn nữa giới tình làm nó rất khó dung nhập đàn linh cẩu khác trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí nếu tùy tiện xông vào lãnh địa của đối phương có thể sẽ gặp phiền toái.
Nó cùng đồng bạn vốn định chiếm cứ lãnh địa này, một lần nữa khôi phục tộc đàn, trước đó bọn nó cũng dựa vào sức lực cường hãn đánh lui một đám linh cẩu. Nhưng sau khi hao phí hơn phân nửa thể lực, ba con linh cẩu xa lạ này đã đến và đánh nát giấc mộng của bọn nó.
Linh cẩu cái nhìn hai đồng bạn nằm trên mặt đất, một con thân thể đã bắt đầu cứng ngắc, con kia thì chỉ còn chút hơi tàn, rốt cuộc nó lùi bước. Nó cụp đuôi, cúi đầu, tỏ ra thuận theo với ba con linh cẩu đốm lông đỏ. Đối phương cũng không tính toán tiếp nhận, bọn chúng muốn nó phải chết.
Linh cẩu cái bị ba con linh cẩu vây quanh, không còn đường thối lui, nó chỉ có thể liều chết kháng cự, ý đồ tìm cách đột phá vòng vây. Cho dù phải một mình lang thang trên thảo nguyên nó cũng không muốn chết.
La Kiều nhìn con linh cẩu cái lần lượt bổ nhào về nhiều hướng, trên người nó không ngừng tăng thêm vết thương, chỉ một chốc, thân thể nó đã bị máu nhiễm đỏ, một con linh cẩu đốm lông đỏ đột nhiên xông tới cắn lỗ tai nó, cho dù nó kêu la thảm thiết cầu xin tha thứ thì đối phương vẫn không buông tha. Hai con linh cẩu khác cũng bắt đầu triển khai công kích với linh cẩu cái.
Một màn này thực tàn nhẫn, nhưng trong thế giới của kẻ săn mồi, chỉ có tàn khốc, máu tanh, tàn nhẫn mới là bản chất sinh tồn, bất cứ sự thương hại nào đối với kẻ cạnh tranh cũng chính là tự tổn hại bản thân.
Trên người ba con linh cẩu đốm lông đỏ cũng có ít hoặc nhiều vết thương, chính là không nguy hiểm tính mạng, điều này làm bọn nó lại càng hưng phấn cùng tàn khốc hơn. Trước lúc linh cẩu cái tắt thở, trên người nó bị cắn không dưới mấy chục ngụm. Này không đơn giản là giết chóc, bọn nó hệt như mèo vờn chuột, trêu đùa đối thủ của mình, thẳng đến khi chơi chán rồi mới chịu giết chết đối phương.
La Sâm cùng La Thụy từ đầu tới cuối đều ngoan ngoãn nằm trên tảng đá, không phát ra tiếng, cũng không vì màn máu tanh của linh cẩu mà trốn đi.
Nếu nảy sinh tranh chấp lãnh địa, nhóm liệp báo có thể nói là khá khách sáo. Nếu có liệp báo xa lạ xông vào lãnh địa, chủ nhân của nơi đó sẽ cùng kẻ xâm nhập quan sát nhau, thẳng đến lúc có một bên rời đi. Nếu phải chiến đấu thì cũng chỉ chạm móng nhau mà thôi. Tiểu liệp báo từ những ngày bắt đầu học đi săn đã được mụ mụ dạy dỗ, phải tận lực không bị thương, nếu không có ngoại lực trợ giúp, liệp báo bị thương chỉ có con đường chết. Liệp báo đực kết thành đàn còn đỡ, nếu một con không thể đi săn, con khác có thể cung cấp thức ăn cho nó. Còn liệp báo cái sống đơn độc không may mắn như vậy, nhất là lúc chúng nó mang theo ấu tể, một khi mụ mụ bị thương không thể đi săn, cả nhà sẽ đói chết.
Vì lãnh địa mà đánh nhau tới đầu rơi máu chảy như linh cẩu cùng sư tử, đối với liệp báo là chuyện không có khả năng. Đương nhiên, hoa báo cùng vì tranh đoạt lãnh địa mà đánh nhau túi bụi, điểm bất đồng với sư tử cùng linh cẩu chính là chúng nó thích đánh một đối một, còn linh cẩu cùng sư tử càng am hiểu về quần ẩu hơn.
Linh cẩu cái rốt cuộc cũng mở được đường máu dưới sự công kích của ba con linh cẩu đốm, nó cụp đuổi, sống chết chạy đi không hề quay đầu lại. Nơi nó chạy qua lưu lại một đường máu đứt quãng, có thể thấy, dùng từ mở đường máu để hình dung nó là hoàn toàn chính xác.
Bất quá, cho dù nó trốn được cũng sợ không thể tiếp tục sống sót. Linh cẩu bị thương nặng, không có đồng bạn bảo hộ thì chỉ có đường chết.
Ba con linh cẩu đốm lông đỏ không truy đuổi con linh cẩu cái kia, chúng nó đi tới bên cạnh hai con linh cẩu đã chết, cúi đầu cắn xé.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo không rét mà run. Không phải vì chúng ăn thịt đồng loại, mà là loại thịt này khó ăn như vậy mà chúng có thể ăn ngon lành. La Kiều từng nếm thử, chỉ một lần đã có cảm thụ sâu sắc, khó ăn tới mức làm cậu nhớ tới thôi cũng muốn ói cơm.
Nói hoa báo không kiêng ăn là bởi vì chúng cơ hồ có thể săn được tất cả các loài, kể cả chim chóc. Theo một mức nào đó, linh cẩu không kiêng ăn so với hoa báo còn nổi danh hơn, chỉ cần có thể ăn, cho dù là mấy cục xương, chúng nó cũng không bỏ qua.
Ba con linh cẩu ăn rất tập trung, bọn nó tựa hồ đã rất lâu không được ăn một bữa đàng hoàn. Hai con linh cẩu chết này đối với bọn nó không phải là đồng loại, chỉ là một đống thịt có thể lấp đầy bụng mà thôi.
“Ba ba, tất cả linh cẩu đều như vậy sao?”
La Sâm cùng La Thụy rốt cục cũng bị dọa, La Kiều yên lặng giơ ngón giữa trong lòng, dám dọa con cậu, nhất định không thể bỏ qua! Huống chi đám này còn muốn chiếm mảnh lãnh địa này? Nằm mơ đi!
Liệp báo ba ba vì con trai mà bạo gan mài móng, cắn răng, cậu muốn để đám linh cẩu này biết sự lợi hại của mình!
Nhìn thấy La Kiều muốn từ mỏm đá lao xuống, hai tiểu liệp báo đồng thời hoảng sợ, La Sâm vội vàng ôm chân sau La Kiều, La Thụy trong tình thế cấp bách liền cắn bàn chân La Kiều. Kỳ thật, nó vốn muốn cắn cái đuôi…
La Kiều quay đầu lại, tầm mắt nhìn La Sâm ôm chân mình, còn có La Thụy bổ nhào tới cắn bàn chân mình, tuy không đau nhưng thực xấu hổ a. La Kiều muốn nói, con trai, đổi nơi cắn được không a?
Tuy liệp báo có một lớp đệm chân, nhưng cắn như vậy cũng quá mất vệ sinh đi.
La Thụy hé miệng, không đợi La Kiều thở phào, nó liền ôm lấy một cái chân sau khác, sống chết kéo ra phía sau: “Ba ba, đừng đi mà! Đi sẽ bị giết chết đó!” Vừa kéo nó vừa nói với La Sâm: “Anh trai, giúp một tay a!”
Vì thế, La Sâm cũng bắt đầu ôm đùi La Kiều mà kéo về sau.
Động tác của hai tiểu liệp báo làm La Kiều mất thăng bằng, hai chân bị túm lấy nên kết quả là đầu chúi xuống, ngã xuống đất. Cậu phải sớm dạy hai đứa nhỏ này, có ôm đùi thì cũng phải xem thời gian, địa điểm, cùng đối tượng a!
Động tĩnh ba con liệp báo lăn qua lộn lại không có khả năng không kinh động ba con linh cẩu đốm cách đó trăm mét.
Bọn nó tạm ngừng ăn cơm, nhìn về phía âm thanh truyền tới, liền thấy một con liệp báo đực tiến hóa đang chúi đầu ra khỏi mỏm đá hoa cương.
Một trận gió thoảng qua, thân hình nhỏ bé mỏng manh kia dường như còn bị gió thổi lắc lư một chút.
Đám linh cẩu ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, bọn nó không thấy được hai tiểu liệp báo đã bị La Kiều cùng mỏm đá che khuất, chỉ thấy La Kiều ở một tư thế có ‘độ khó cực cao’ treo ngược trên mỏm đá làm chúng vô cùng khó hiểu. Cho dù chúng có kiến thức rộng rãi cũng không hiểu nỗi con liệp báo này đang làm gì. Trong lòng luẩn quẩn nên muốn nhảy núi tự sát sao? Thế thì cũng phải chọn tảng đá cao một chút a!
Mỏm đá treo con liệp báo kia khá cao, đám linh cẩu nhìn nhìn khoảng cách từ mặt đất đến đỉnh một chút, lại xem xét La Kiều, kết luận, bọn nó có nhảy lên cũng không với tới.
Vì thế, đám linh cẩu không muốn uổng phí khí lực nên tiếp tục cúi đầu ăn thịt. Dù sao con liệp báo kia sớm muộn cũng phải leo xuống, nếu không cứ treo trên đó chờ gió sấy khô sao? Có lẽ lúc này không thể giết chết con liệp báo này, bất quá cứ giữ lại, chờ lúc không săn được thức ăn thì giết nó.
Cái này chính là giữ lại làm lương thực dự trữ.
Nếu La Kiều biết đám linh cẩu nghĩ gì phỏng chừng sẽ nhảy dựng lên mà âm cần hỏi thăm tổ tông của chúng một phen, từ kỷ Creta ngược dòng tới kỷ Jura, từ khủng long khổng lồ tới tế bào Paramecium, phàm là thứ gì có dính dáng linh cẩu đều ân cần hỏi thăm một lần. Sau đó La Kiều đột nhiên nhớ tới, liệp báo cùng linh cẩu có cùng một tổ tiên, ân cần hỏi thăm nó một vòng, đâm đám linh cẩu kia ba đao đồng thời cũng gõ mình hai cây búa, hoàn toàn không có lời a.
“Ba ba?”
La Sâm cùng La Thụy cố sức kéo La Kiều trở lại, nhìn thấy bộ dáng nói không nên lời của La Kiều, hai tiểu liệp báo cơ hồ sắp bật khóc.
“Đừng khóc, ba ba không có việc gì.” La Kiều liếm trán cùng lỗ tai hai tiểu liệp báo: “Ngoan nào, đứng ở đây, ba ba phải đuổi bọn nó đi.”
“Sẽ chết…”
“Không mà, ba ba rất lợi hại, tin tưởng ba ba!”
Một khi La Kiều dùng giọng điệu này nói chuyện, tiểu liệp báo liền biết cậu nghiêm túc, cha con ở cùng nhau suốt mấy tháng không phải uổng phí, lần này La Sâm cùng La Thụy không ôm chân La Kiều nữa, chỉ ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhìn La Kiều từ mỏm đá nhảy xuống.
Đám linh cẩu không ngờ được con liệp báo này thế nhưng lại tự mình chạy tới chịu chết. Nếu là sư tử thì chúng nó còn cẩn thận một chút. Một con liệp báo, cho dù chúng nó vừa chiến đấu một trận kịch liệt cũng không cho rằng đối phương có thể chiếm được chút tiện nghi nào. Bất quá, hiện tại chúng nó cơ bản có thể xác định, con liệp báo này vốn là chủ nhân lãnh địa, đúng vậy, là vốn! Hiện giờ, nơi này đã thuộc về bọn nó.
Đối thủ chỉ là một con liệp báo, đám linh cẩu không giáp lại cùng một chỗ nữa, này chính là thời cơ dành cho La Kiều.
Tuy thể trạng cậu không lớn bằng linh cẩu, răng nanh không sắc bén, lực cắn không kinh khủng như chúng, nhưng sống lưng cậu hệt như một cây súng, hành động so với chúng nó lại càng linh hoạt hơn, nhanh nhẹn hơn. Vì thế, cậu có thể bỏ chạy trong chớp mắt.
La Kiều khó có dịp nóng đầu, tính toán làm anh hùng một phen quyết định dạy cho đám linh cẩu này một bài học quan trọng: khinh địch là sai lầm trí mạng!
Nếu muốn lấy ít thắng nhiều, đầu tiên phải dùng khí thế áp đảo đối phương!
Vì thế, liệp báo nhẹ nhàng lại dùng khí thế hệt như sư tử mà nhào về phía đám linh cẩu!
Nếu nói La Kiều không hề sợ hãi thì tuyệt đối là gạt người. Những lần giết linh cẩu trước kia, đều là đối phương đã bị thương hoặc bên cạnh có người giúp đỡ. Nhưng hiện tại, cho dù sợ cậu cũng phải xông tới. Nơi này là lãnh địa của cậu, nếu hôm nay không đuổi đám linh cẩu này đi, nếu cậu lùi bước vào một khắc bắt đầu thì nơi này sẽ không còn thuộc về cậu cùng đám nhỏ nữa.
Khoảng cách mấy trăm mét bất quá chỉ trong nháy mắt.
La Kiều không điên tới mức đồng thời khiêu chiến cả ba con linh cẩu, trước tiên cậu đánh về phía con linh cẩu cách xa hai con kia một chút, đối phương bày ra tư thế ứng phó, La Kiều áp tới nhưng không hề tính toán cắn đối phương, mà ngay khoảnh khắc tiếp cận liền nhảy lên, xoay người, dùng móng vuốt hung hăng chụp vào lưng linh cẩu. Cái móng vuốt sắc bén duy nhất không bị mài mòn đề lại một vết cào không chảy máu trên lưng linh cẩu. Sau một kích này, La Kiều không tiếp tục công kích mà nhắm qua con tiếp theo, cũng nhảy lên, đập tới, dùng khí lực đủ làm một con linh dương ngã sấp mà chụp lên người đối phương, cho dù là linh cẩu cũng có chút chịu không nổi.
Huống chi, La Kiều không chỉ chụp mà còn cào, nhân tiện cấu! Nếu hai chân trước chưa đủ lực, cậu lại dùng chân sau xem thân thể linh cẩu làm ván mà nhún nhảy như chơi bập bênh, làm chúng chịu hết siết.
La Kiều không quấn lấy một con chiến đấu mà không ngừng di chuyển qua lại giữa ba con, bất thình lình vồ một phát. Tốc độ của La Kiều rất nhanh, đám linh cẩu cơ hồ bị cậu xoay đến chóng mặt nhưng lại không cắn được. Nếu chỉ là trình độ công kích này thì vẫn không đủ để dọa lui đám linh cẩu, lúc chạy tới phía sau một con linh cẩu bị thương nhẹ trong trận chiến trước đó, La Kiều đột nhiên biến hóa hình thái, quỳ một gối xuống đất, túm lấy một bụi cỏ khô rồi nhanh như chớp nhảy lên, bổ nhào lên người linh cẩu, dùng cỏ khô siết cổ nó!
Hai con linh cẩu khác bị biến hóa đột ngột này dọa ngốc, bọn nó chưa từng thấy một con liệp báo nào hiếu chiến cùng hung ác đến vậy. Nháy mắt chúng sững sờ, đồng bạn đã bị La Kiều siết cổ. Liệp báo biến thành người tựa hồ còn ngại chưa đủ kích thích, cậu cúi đầu, hung hăng cắn lỗ tai linh cẩu, dùng sức vẫy đầu, trong cổ họng còn phát ra tiềng gầm gừ trầm thấp.
Bạn từng xem phim điện ảnh về người sói chưa?
Giờ phút này La Kiều chính là thuyết minh chân thật nhất. Chẳng qua cậu không phải sói, là liệp báo.
Con linh cẩu dưới móng vuốt La Kiều cố sức giãy dụa, cổ nó bị siết đến thở không nổi, ánh mắt lồi ra, miệng há to, móng vuốt quơ quào nhưng không có cách nào đối với La Kiều ở phía sau. Đồng bạn của nó cũng không dám tiến tới.
Nói thật, La Kiều không phải đối thủ của bất cứ con linh cẩu nào ở đây, cho dù chúng chết đi hai con thì vẫn có thể dễ dàng giết chết La Kiều. Nhưng đổi lại La Kiều có trí tuệ cùng xảo quyệt mà dã thú thiếu hụt, cậu biết rõ, giết chết một con linh cẩu là nhất định! Giết hai con, là kỳ tích! Giết chết cả ba con, là mơ mộng hão huyền!
Vì thế, cậu chỉ có thể phô trương thanh thế. Mượn câu: không giết chết ngươi thì cũng hù chết ngươi!
Theo lý mà nói, linh cẩu vừa quyết đấu sinh tử một trận không thể bị một con liệp báo dọa, bất quá kết quả lại rất khó lường trước, chúng nó quả thật đã bị La Kiều dọa hoảng.
La Kiều cắn lỗ tai linh cẩu không ngừng vung vẫy đầu, dư quang khóe mắt chăm chú quan sát hai con linh cẩu còn lại, thấy đối phương do dự không tiến tới nhưng cũng không có ý xoay người bỏ đi, cậu chỉ có thể tiếp tục vẫy đầu, cố gắng tỏ ra hung ác.
Chính là, cổ mỏi quá a…
La Kiều mỏi cổ, hung hăng dùng sức xé cả lỗ tai cùng một khối da đầu của linh cẩu xuống! Chú ý, không phải cắn, là xé!
Nhất thời máu tươi văng tung tóe, con linh cẩu dường như hồi quang phản chiếu, đột nhiên lồng lộn giãy dụa một hơi, sau đó phát hiện, chút sức lực kia chỉ là chút hơi tàn.
La Kiều ngậm một cái lỗ tai cùng mảng da đầu, nhìn hai con linh cẩu đang xem tới sững sờ, dưới tay dùng sức siết chặt cổ linh cẩu. Cậu không vứt con linh cẩu đã chết qua một bên, chí phun cái lỗ tai trong miệng, nói: “Ngại quá, thao tác sai rồi, để ta làm lại!”
Con tôm? !
Hai con linh cẩu nhìn thấy La Kiều cắn cái tai còn lại của con linh cẩu đã chết, chuẩn bị, vẫy đầu.
Rốt cục, lực công kích tinh thần quá mạnh mẽ, đám linh cẩu không thể chịu nổi hình ảnh đáng sợ này, tưởng tượng đến cảm giác bị xé rách lỗ tai, chúng nó vô thức lùi về sau từng bước, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm La Kiều, sau đó, xoay người, co chân, cấp tốc bỏ chạy.
Thấy hai con linh cẩu bị mình dọa chạy, La Kiều vì quá kích động nên xé luôn cái lỗ tai còn lại của con linh cẩu đã chết kia. Lúc này, không chỉ đơn giản là mảnh da đầu, cả ngửa gò má linh cẩu cũng lộ ra. Trùng hợp là một con linh cẩu quay đầu nhìn lại, thấy một màn đáng sợ này thì không khỏi kêu thảm một tiếng, hệt như chính nó vừa bị xé da mặt xuống.
La Kiều ngậm lỗ tai linh cẩu, cười tủm tỉm nâng chân trước của con linh cẩu kia, vẫy vẫy với hai con linh cẩu đang chạy xa xa…
Tiếng kêu thảm thiết lại truyền tới, hai con linh cẩu này, từ giờ về sau, cho dù bị đánh chết cũng không dám đặt chân lên lãnh địa của tên khủng bố này.
Thẳng tới khi hai con linh cẩu chạy trốn không còn bóng dáng, La Kiều mới vứt thi thể linh cẩu qua một bên, phun lỗ tai trong miệng ra, liên tục nôn khan, thật sự là khó ăn muốn chết!
Nghe thấy tiếng kêu của La Sâm cùng La Thụy, La Kiều đưa tay xoa miệng, quay đầu lại, giơ nắm tay quơ quơ với hai tiểu liệp báo: “Ba ba rất lợi hại đúng không?”
Ánh mắt hai tiểu liệp báo đều biến thành hình trái tim, liều mạng gật đầu, ba ba, thật uy vũ a!
Liệp báo ba ba lâng lâng nhìn ánh mắt sùng bái của hai đứa con, chỉ còn kém chống nạnh ngửa mặt lên trời mà cười to: ai dám tới giành địa bàn với ông, ông không đánh chết cũng phải hù chết nó! Ha ha ha!
Anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đến thăm một nhà La Kiều đứng ở xa xa, nhìn La Kiều đứng bên thi thể linh cẩu, Kiệt Lạc lo lắng nhìn Mạt Sâm, ý tứ thực rõ ràng: anh trai, một kẻ bưu hãn như vậy, ngươi chịu được sao?
Mạt Sâm không trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.