La Kiều ở lại lãnh địa hoa báo năm ngày, trong lúc này, hoa báo Mông Đế đã thực hiện lời hứa của mình, nó đối với La Kiều rất tốt, tốt đến mức làm La Kiều sởn gai ốc, áp lực nặng nề.
La Kiều đói bụng, Mông Đế đi bắt con mồi, tha về đút tận miệng.
Kên kên cùng chó rừng giành thức ăn, Mông Đế đi đuổi, nhân tiện còn cắn chết một con chó rừng làm cơm trưa. Nhìn Mông Đế nhai xương chó rừng rôm rốp, La Kiều hoàn toàn hiểu được vì sao theo đuôi mình là chó rừng, mà có gan theo sau hoa báo chỉ có linh cẩu. Dù sao chỉ có loài linh cẩu mới không lo lắng hoa báo đột ngột quay đầu cắn mình một ngụm, gặm gặm rồi nuốt sạch.
Thịt linh cẩu rất khó ăn, hoàn toàn không thể nuốt trôi, đây là nhận thức chung.
La Kiều nghỉ ngơi, Mông Đế canh gác. La Kiều ôm hai tiểu liệp báo lăn lộn trên cỏ, Mông Đế nằm trên nhánh cây, cười đến dâm loạn.
Cậu biết dùng từ này không tốt lắm, nhưng bị cặp mắt vàng nhạt kia nhìn chằm chằm, lông mao sau gáy La Kiều đều sợ tới mức dựng thẳng, không rét mà run.
Cọ cọ La Thụy dựa bên người, La Kiều vươn vuốt tính xem năm hôm nay đã nợ bao nhiêu, một con thỏ hoang, một con lợn warthog con, một con linh dương gazen.
Thỏ hoang cùng lợn warthog đều là La Kiều tự bắt, linh dương gazen cha con bọn họ chỉ ăn một phần, số còn lại đều lọt vào bụng Mông Đế. Nhưng tính theo quy luật, con mồi trong lãnh địa Mông Đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-liep-bao/1305456/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.