Chương trước
Chương sau
Chung Noãn Noãn nói với cảnh vệ viên sau lưng ông: "Các người yên tâm đi, tôi sẽ nâng ông nội Xích thật tốt, sẽ không làm ông đi không thoải mái."
Xích lão gia tử đối xưng hô thế này không hài lòng chút nào, miệng buồn bực đều có thể treo chai dầu.
"Cô bé, báo cáo kết hôn của cháu cùng cháu trai ông đều đã được phê chuẩn, ở bộ đội, cháu cùng nó đã được xem như là vợ chồng, chẳng qua là thiếu cái giấy đăng ký kết hôn đi ngang qua sân khấu trên xã hội mà thôi, sao cháu còn gọi ông là ông nội Xích? Vừa rồi không phải còn gọi ông là ông nội sao?"
Chung Noãn Noãn: "..."
Chỉ nghe nói qua hôn lễ là đi ngang qua sân khấu, khi nào ngay cả giấy đăng ký kết hôn đều là đi ngang qua sân khấu?
Chẳng qua nhìn lão gia tử một mặt không vui cùng dục cầu bất mãn, Chung Noãn Noãn "phốc phốc" một chút cười ra tiếng, giòn tan nói câu --
"Ông nội!"
"Ai!"
Xích lão gia tử vui vẻ hỏng rồi.
Ông quyết định sau này trở về tìm mấy lão già đáng chết kia tranh luận.
Vậy mà bảo ông thử tìm đàn ông cho cháu trai nhà ông!
Bị điên rồi đi?
Ông liền nói yêu thích của cháu trai nhà ông là bình thường.
Hừ hừ!
Hiện tại cháu trai nhà ông đều muốn kết hôn, cháu dâu của mấy cái lão già kia còn không biết ra đời hay không đâu!
Nghĩ tới đây, Xích lão gia tử liền càng vui vẻ.
Chung Noãn Noãn đều cảm giác phía sau lão gia tử mọc ra một cái đuôi lông xù vừa thô vừa lớn.
Càng nhìn càng giống con hồ ly.
"Đi đi đi, đi lên cùng ông nội, ông cháu chúng ta nói chuyện tán gẫu!"
"Vâng!"
"Ông nội, trước kia chân trái của ông đã từng chịu tổn thương đúng không?"
Lão gia tử đi đường chậm chạp, đặc biệt lên tầng còn một thọt một thọt, đặc biệt phí sức. Nghe được câu hỏi của Chung Noãn Noãn, cười nói: "Ông đây là bệnh cũ, không có việc gì. Thời tiết bên này ấm áp hơn thủ đô nhiều, tới bên này chân đều đã hết đau."
"Chờ chút nữa đi lên cháu xem cho ông một chút, lại châm cứu một chút, đảm bảo trước lúc ông trở lại thủ đô có thể đỡ hơn rất nhiều."
"Thật?" Đôi mắt Xích lão gia tử đều sáng lên.
"Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu: "Không phải vừa rồi ông nội đều đã được chứng kiến thuật châm cứu của cháu sao? Chờ chút nữa đi lên, cháu lại châm cứu cho ông một chút. Đúng rồi ông nội, lần này ông tới chuẩn bị ở lại thời gian bao lâu?"
Lúc Chung Noãn Noãn nói chuyện, Xích lão gia tử vẫn cười nhìn về phía cô, miệng đều chưa từng nhắm lại.
Nghe được cô hỏi, vốn dĩ lão gia tử chuẩn bị ở hai ba ngày liền rời đi, trong nháy mắt đều có loại xúc động không muốn đi, hỏi: "Cháu hi vọng ông nội ở bao lâu, ông nội liền ở lại bấy lâu."
"Cháu đương nhiên là hi vọng ông nội có thể ở càng lâu càng tốt! Cháu có thể mang ông nội đến rất nhiều nơi ở thành phố Giang chơi, còn có thể mang ông đi ăn các loại đồ vật. Nhưng mà dù sao cháu cũng là học sinh, anh Xích Dương lại bề bộn nhiều việc, bình thường thời gian có thể ở cùng ông nội rất ít, cho nên nếu là ông nội cảm thấy cô đơn, có thể chơi một đoạn thời gian liền trở lại thủ đô một chuyến, tìm đồng bạn của ông chơi. Nhớ chúng cháu, chúng cháu có thể thu xếp thời gian đến thủ đô, dù sao cháu có nghỉ đông và nghỉ hè cùng ngày nghỉ, ông nội cũng có thể lại đến thành phố Giang chơi."
"Ha ha ha ha, tốt tốt tốt! Đề nghị này của cháu rất tốt. Dù sao xương cốt của lão già như ông vẫn là cứng rắn, chơi chán, ông liền trở lại thủ đô. Ở thủ đô nhớ các cháu, ông lại sang thành phố Giang."
"Vâng."
Lão gia tử thấy Chung Noãn Noãn dễ nói chuyện, thế là được đà lấn tới tới nói một câu: "Về sau ông còn muốn bế chắt trai đâu!"
Chung Noãn Noãn: "..."
Lão gia tử ngài quá nóng lòng!
Cảnh vệ viên: "..."
Lão thủ trưởng ngài như vậy sẽ dọa chạy cháu dâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.