Chương trước
Chương sau
Lão gia tử thấy thế nhanh chóng chạy ra giữ gìn trật tự.
"Ai ai ai, các vị hàng xóm, cho lão già tôi nói một câu, cô gái này châm cứu thật sự rất lợi hại, nhưng vừa rồi tôi không phải là bởi vì đột phát tật bệnh cô gái này mới trị liệu cho tôi sao?
Tôi cảm thấy, người có bệnh vẫn là nên đi bệnh viện, nếu không, cô gái nhà người ta không chữa khỏi cho các người, hoặc là nơi này chữa khỏi, nơi khác lại xảy ra vấn đề, vậy đến lúc đó ai là người chịu trách nhiệm? Có phải hay không?"
Quần chúng ăn dưa cũng là nhao nhao gật đầu, chẳng qua lại không nghĩ bỏ lỡ cơ hội châm cứu không mất tiền, còn kỹ thuật tốt như vậy.
"Cô gái, cô là con nhà ai?"
"Đúng vậy cô gái, trước kia sao chúng tôi chưa gặp cô? Ba mẹ cô là ai? Hoặc là nói người thân nào của cô ở nơi này?"
Bên này đều là ký túc xá của lãnh đạo quân đội, cho nên mọi người đều biết lẫn nhau.
"Tôi không phải con nhà ai, tôi là vợ chưa cưới của Xích Dương, đội trưởng bộ đội đặc chủng."
Lời nói của Chung Noãn Noãn vừa dứt, đám người xuất hiện yên tĩnh trong nháy mắt.
"Cái gì? Cháu chính là Noãn Noãn? Ha ha ha ha.."
Nhìn xem lão gia tử một bộ dáng kinh ngạc lại vui vẻ, diễn kịch quả thực là nhập mộc ba phần. Miệng Chung Noãn Noãn cũng không nhịn được bị bộ dáng kinh ngạc của ông làm cho giật một cái.
Thật đúng là cái diễn tinh!
Chung Noãn Noãn nháy một đôi mắt to thuần khiết một chút: "Ông nội, ông quen biết cháu?"
"Ha ha ha, ông đâu chỉ quen biết cháu! Ông đây chính là đặc biệt tới thăm cháu!"
Chung Noãn Noãn tiếp tục chớp đôi mắt to ngây thơ trong suốt, biểu thị không hiểu.
Lão gia tử cũng không kiềm được, cười đến miệng đều muốn nứt ra đằng sau mang tai: "Ông là ông nội Xích Dương! Sau này sẽ là ông nội của cháu!"
"..."
Chung Noãn Noãn vô cùng giật mình mở to hai mắt nhìn, sau đó khuôn mặt liền đỏ lên.
Nhìn cháu dâu thẹn thùng, lão gia tử thật sự là càng xem càng thích: "Cô bé, đi đi đi, chúng ta đi lên nhà nói chuyện!"
Dứt lời, liền vứt xuống một đám hàng xóm ăn dưa ghen tị ghen ghét, lôi kéo Chung Noãn Noãn lên tầng.
"Ông nội, cháu dìu ông đi!"
Trước kia chân trái của Xích lão gia tử từng bị tổn thương, vẫn luôn có trần tật, hiện tại lớn tuổi, trần tật liền càng thêm ngoan cố, lúc đi đường phải dùng quải trượng.
Mà đại viện quân đội bên này cũng không phải là chung cư thang máy, để lão gia tử bò sáu tầng vẫn là rất vất vả.
"Tốt tốt tốt!"
Mặc dù cảm thấy cô gái nhỏ nâng ông ngược lại không thuận tiện bằng ông dùng quải trượng, nhưng không chịu nổi cô gái nhỏ này là cháu dâu nhà ông! Cho nên lão gia tử một cái liền đáp ứng, lòng tràn đầy vui vẻ.
Đừng nói lên tầng không tiện, cho dù là muốn hai cái chân già này của ông, ông cũng là nguyện ý để cháu dâu nhà ông đến nâng ông.
Cháu dâu nhà ông thật ngoan!
Quả thực giống như một bé thỏ trắng thuần khiết thiện lương.
Hai tên cảnh vệ viên vẫn luôn đi theo ở đằng sau không nhìn được, bởi vì thủ đô liền có rất nhiều cô gái muốn nâng lão gia tử, cái nào có thể đem lão gia tử hầu hạ dễ chịu?
Chẳng qua những cô gái ở thủ đô kia lão gia tử trên cơ bản đều không cho nâng, bây giờ gặp được cháu dâu nhà mình, lão gia tử hẳn là không tiện nói không đi?
Thế là cảnh vệ viên lập tức đi lên phía trước, nói với Chung Noãn Noãn: "Tiểu thư Chung, vẫn là để chúng tôi làm đi."
Chung Noãn Noãn vừa muốn cự tuyệt, lão gia tử giống như đứa trẻ sắp bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, nhanh chóng nắm chặt lấy tay Chung Noãn Noãn.
"Đi đi đi, tôi muốn cháu dâu tôi dìu tôi!"
Chung Noãn Noãn bị lão gia tử chọc cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.