Đến buổi tối, Phùng Liên Dung chuẩn bị dùng cơm, vừa ngồi lên bàn ăn, bất ngờ chỉ thấy nửa bát chân giò ninh măng buổi trưa ăn còn thừa được đặt trên bàn, bộ dạng này nhìn qua đã có chút vô cùng thê thảm. 
“Món này sao vẫn còn ở đây?” Phùng Liên Dung hỏi, quý nhân như các nàng mặc dù không đến mức quá xa xỉ, nhưng sẽ không đến mức một món ăn còn có thể ăn hai lần. 
Huống chi, đây là chân giò, ăn qua một lần, bộ dáng thật sự là có chút khó coi. 
Chung ma ma lại nói: “Đây chính là Điện hạ thưởng, sao có thể đổ đi? Trong Phù Ngọc điện, đã ai được ăn, đổ đi không phải là bị người hận sao.” Bà đặt món chân giò đến trước mặt Phùng Liên Dung, “Nô đã đặc biệt bảo phòng bếp hâm lại, chủ tử ăn hết mới được.” 
Nhưng lúc ăn cơm trưa nàng đã ăn quá nhiều rồi. 
Phùng Liên Dung nhíu mày: “Cũng không phải cái gì rất quý giá, có thể dẫn tới hận gì, ma ma mang chân gì đến phòng bếp bảo người hâm nóng, đây mới dễ bị cười, cũng không biết đám cung nhân đó sẽ nói ta như thế nào đâu.” 
Chung ma ma nói: “Bọn họ dám nói, chủ tử đây là cung kính với Điện hạ!” 
Nghe một phen ngôn luận như thế, Phùng Liên Dung không nói gì. 
Chung kính cái gì chứ, nàng cảm thấy giống bê người chân thối vậy, sau đó vẫn không ăn miếng nào. 
Nhưng chuyện này lại truyền khắp Đông cung rồi. 
Ngày hôm đó đi thỉnh an Thái tử phi, Thái tử phi cũng nhắc tới, hỏi: “sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753901/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.