Ngực của hắn rất rộng, cánh tay cũng rất có lực. 
Mặt Phùng Liên Dung dựa vào ngực hắn, chỉ cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ. 
Khi đó, bao lâu nàng không được gặp hắn nhỉ, mãi cho đến khi chết đều không có. 
Nhưng là, bây giờ hắn đang ôm nàng. 
“Điện hạ?” Giọng của nàng nghe qua có chút hoảng hốt, “Điện hạ là thật à?” 
“Hả? Ta còn có thể là giả sao?” Thái tử nở nụ cười, có chút hoài nghi nàng là thật say, bằng không làm sao có thể nói mê sảng đây, đầu ngón tay hắn chạm lên gò má nàng. 
Phùng Liên Dung cảm giác được ngón tay hắn, thân mình giống như bị điện giật, run lên một cái. 
Thái tử phát hiện, cúi đầu nhìn nàng: “Sợ hãi à?” 
Nàng nhớ được, lần đầu tiên rất đau đó! 
Phùng Liên Dung vùi đầu vào trong lòng hắn, gật đầu: “Sợ.” 
Bộ dáng ngây thơ, làm người thương tiếc. 
Thái tử giật mình, trước kia thị tẩm không có ai sẽ nói sợ, có điều thoạt nhìn là rất đau, hắn sờ sờ đầu: “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ chút.” 
Hắn vươn tay rút kim trâm trên tóc nàng ra. 
Tóc đen rơi xuống, vừa trơn bóng lại mềm, mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Phùng Liên Dung ngẩng đầu, mắt hạnh hàm chứa hơi nước, sương mênh mông, nhưng là sao sáng trong đêm tối bị mây che khuất. 
Thái tử cúi đầu liền hôn xuống. 
Đầu Phùng Liên Dung oanh một tiếng, vốn đang loạn thất bát tao, bỗng chốc suy nghĩ gì cũng không có, giống như nóc nhà bên ngoài, tuyết rơi xuống một mảnh trắng xóa. 
Thẳng đến khi bị đau đớn đánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753900/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.