Chương trước
Chương sau
Suốt một đêm, Khương Ấu An trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Nhắm mắt lại, trong đầu liền sẽ hiện lên đôi mắt sâu thẳm lại mê người kia của Mặc Phù Bạch.

Mắt thấy trời bên ngoài đều sắp sáng, Khương Ấu An lúc này mới không có cách nào, đắp chăn, cưỡng bức chính mình đi ngủ.

Có lẽ là tạo ra tiếng động, Xuân Đào ngủ ở gian ngoài Đào ôm chăn trở mình, trong miệng còn nói mơ: “Thế tử phi, ngươi nhất định phải mẫu bằng tử quý a……”

Khương Ấu An: “…………”

Hôm sau.

Khương Ấu An mang một đôi mắt thâm quầng rời giường.

“Thế tử phi ngày hôm qua không ngủ được sao? Tại sao mắt lại thâm quầng như vậy?”

“Đúng vậy, Xuân Đào ngươi tối hôm qua mơ cái gì? Cả đêm nói mơ liền không dừng lại.”

Nhắc tới cái này, Xuân Đào hắc hắc cười ngây ngô, gãi gãi đầu nói: “Nô tỳ mơ thấy Thế tử phi mẫu bằng tử quý, sau đó hạ nhân của Vương phủ cũng không dám khinh thường Thế tử phi ngài, lại còn có mấy người nhét đồ vật vào trong lòng n.g.ự.c nô tỳ……”

Khương Ấu An phốc mà cười ra tiếng, gõ gõ trán Xuân Đào: “Ngươi nhưng thật ra rất thành thật, ngay cả nhận hối lộ cũng nói ra.”

Xuân Đào cười đến ngu đần, bỗng nhiên lại hỏi: “Thế tử phi buổi sáng muốn dùng cơm sáng sao cùng Thế tử không?”

“Không được đi…… Bên kia cũng không kêu.” Khương Ấu An nói, cúi đầu nghịch đám mây thêu ở trên tay áo.

Khương Ấu An dùng cơm sáng ở trong phòng của mình.

Hôm qua một đêm không ngủ, nàng buổi sáng cũng không đi chạy bộ buổi sáng.

Dùng xong cơm sáng, nàng nghĩ muốn đi đến hậu hoa viên của Vương phủ đánh quyền.

Chỉ là khi vừa mới từ trong sương phòng ra, vừa bước ra khỏi cửa, vừa lúc gặp được Mặc Phù Bạch từ đông sương phòng ra tới.

Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch, Cao thị vệ đứng ở cuối cùng, bộ dáng khuôn mặt hắn đều đen, rất giống như người khác thiếu hắn 180 vạn.

Khương Ấu An không nhìn Mặc Phù Bạch, mà là hành lễ.

Nàng đợi trong chốc lát, cũng không thấy Mặc Phù Bạch lên tiếng, lúc này mới liếc mắt nhìn trộm hắn.

Hôm nay Mặc Phù Bạch mặc một bộ áo gấm màu tím, giữa đai lưng là một miếng ngọc bội trắng, gió hơi thổi qua, Khương Ấu An thậm chí có thể nhìn đến hình thêu tinh xảo của một góc quần áo bị gió thổi bay.

Khương Ấu An vẫn là nhịn không được, tầm mắt nhìn lên trên một chút.

Khi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú kia của hắn, vừa lúc nhìn đến sâu trong con ngươi đen nhánh của hắn là hình dáng mình, đột nhiên cảm giác bên tai của mình có chút nóng, Khương Ấu An lập tức thu hồi tầm mắt.

Giống như cảm thấy mình như vậy có chút có tật giật mình, Khương Ấu An vẫn là chủ động mở miệng: “Ngươi đã ăn cơm sáng chưa?”

“Đã ăn cơm sáng chưa?”

Hai người cùng mở miệng.

Lại nhìn nhau, nhưng giây tiếp theo, không khí bỗng nhiên trở nên lại an tĩnh lên.

Xuân Đào chớp chớp mắt, không rõ nguyên do.

Như thế nào cảm giác không khí giữa Thế tử gia cùng Thế tử phi rất kỳ quái?

Chỉ có Từ thị vệ, âm thầm cười trộm.

“Ăn qua.”

“Ân.”

Hai người lại đồng thời trả lời.

Xuân Đào vẻ mặt mộng bức.

“Ta đi đến nhà tam thúc.” Khương Ấu An cũng không biết chính mình làm sao vậy, tim đập rất nhanh.

Nàng còn chưa đi đâu, Xuân Đào ngây ngốc hỏi: “Thế tử phi, ngài không phải nói muốn đi hậu hoa viên rèn luyện sao?”

Khương Ấu An…………

Nàng là theo bản năng nhìn về phía Mặc Phù Bạch, gương mặt ửng đỏ: “Ta bỗng nhiên nghĩ đến, còn không có nói cho tam thúc chuyện Bạch thần y ngày mai sẽ qua đây.”

“Úc.”

Khương Ấu An thu hồi tầm mắt cũng không dám lại nhìn Mặc Phù Bạch, vội vàng hành lễ, lôi kéo Xuân Đào hướng dại môn Vương phủ đi đến.



Cho đến khi bóng dáng Khương Ấu An đi xa, Mặc Phù Bạch còn không có thu hồi tầm mắt, khóe miệng hắn hiệ lên ý cười nhạt như có như không.

Nói nhỏ.

“Đẹp……”

Cao thị vệ: “???”

Từ thị vệ cũng sửng sốt một chút, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Ý của chủ tử, Thế tử phi đẹp?

“Đi.”

Giọng nói Mặc Phù Bạch lại khôi phục sự lãnh đạm như cũ, phảng phất người vừa nói ra chữ đẹp vừa rồi không phải là hắn.

Từ thị vệ phản ứng lại, lập tức đẩy chủ tửnhà mình đi hậu hoa viên.

Cao thị vệ tiến lên, ở địa phương chủ tử nhà mình không nhìn thấy, nhẹ nhàng đạp một chân vào m.ô.n.g Từ thị vệ.

Hắn chỉ chỉ phương hướng Khương Ấu An rời đi, lại chỉ chỉ vị trí vị trí, một đôi mắt hạt châu đều phải trừng ra hốc mắt.

Quầng thâm mắt của nữ nhân kia giống như là bôi than phấn vào, đẹp? Chỗ nào đẹp?

Từ thị vệ nhìn đã hiểu ý tứ của Cao thị vệ, không tiếng động hắc hắc cười, che lại vị trí trái tim, thân mình còn run rẩy hai cái.

Cái này gọi là tình nhân trong mắt tựa Tây Thi hiểu không?

Cao thị vệ trợn trắng mắt, mắt lại trông mong nhìn về phía chủ tử nhà mình.

Từ sau khi nữ nhân kia gả vào Vương phủ, chủ tử.......Người thay đổi.....

“Các ngươi hai người, đi đình hóng gió quỳ, không có sự cho phép của bổn Thế tử, không được đứng lên.” Mặc Phù Bạch thậm chí đầu cũng không quay lại nhìn hai người, lạnh lùng nói.

Cao thị vệ: “…………”

Từ thị vệ: “…………”

-

Hôm sau.

Biết Bạch thần y muốn tới, tam thúc cùng tam thẩm cũng không đi ra cửa hàng, mà là ở trong nhà chờ đợi.

Khương Ấu An cũng sớm đến nhà tam thẩm ăn cơm sáng.

Khương Tuyết Dao từ khi nàng bắt đầu tới, liền có chút khẩn trương, Khương Dương cũng vậy, ở trong sân đi tới đi lui.

Thực mau.

Có tiếng đập cửa vang lên.

“Là Bạch thần y tới đi?” La thị vội vàng đứng dậy.

Khương Tuyết Dao thân thể bỗng dưng căng chặt, Khương Ấu An thấy vậy, nắm lấy tay nàng: “Tuyết Dao tỷ, ngươi đừng quá khẩn trương……”

Khương Tuyết Dao gật gật đầu, nhưng vẫn là cầm lòng không được nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Ấu An.

Hai người đều ngó đầu hướng trong viện nhìn lại, chỉ nghe được giọng Khương Dương có chút run rẩy hỏi: “Xin hỏi ngươi là?”

Theo sau là tiếng nói khàn khàn nói: “Bạch.”

“Bạch thần y sao? Mời ngài vào, muội muội của ta ở bên trong……”

Tiếng bước chân thực nhẹ, thực mau Khương Ấu An liền nhìn đến một nam nhân cao lớn toàn thân đều bao phủ bởi một chiếc áo khoác đen xuất hiện trong tầm mắt.

Trên mặt đối phương còn mang một chiếc mặt nạ màu bạc, thấy không rõ diện mạo lắm, nhưng từ thân thể cao lớn nhìn lại, tuổi tác của đối phương hẳn là không quá lớn.

Như vậy vượt qua dự đoán lúc trước của Khương Ấu An, nàng còn tưởng rằng Bạch thần y là một lão giả. Rốt cuộc nàng xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, trong tiểu thuyết thần y đều là lão nhân gia.

Khi Khương Ấu An đang đánh giá Bạch thần y, tầm mắt của hắn cũng xẹt qua Khương Ấu An.

Chỉ là liếc mắt một cái, Khương Ấu An bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trào ra một loại cảm giác kỳ quái, thực mau lướt qua.

“Thời gian của ta không có nhiều.” Bạch thần y mở miệng, lại bổ sung một câu: “Trong lúc ta trị liệu, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.”

“Được được, Bạch thần y, mặt nữ nhi của ta có thể chữa trị không?” Khương Phong Văn thật cẩn thận hỏi.

Tầm mắt Bạch thần y rơi xuống trên mặt Khương Tuyết Dao

Một khắc kia, ngay cả Khương Ấu An cũng cảm giác như thời gian phảng phất trôi qua rất chậm.



“Có thể trị.”

Tam thẩm cùng tam thúc đều ngây ngẩn cả người.

“Tuyết Dao tỷ, ngươi nghe được không? Bạch thần y nói mặt ngươi có thể trị!” Khương Ấu An cao hứng giống như một đứa trẻ, xoay người bắt lấy tay áo Khương Dương, kích động nhảy dựng lên.

Khương Tuyết Dao thân mình cũng nhẹ nhàng run rẩy lên, hốc mắt đỏ lên, nhưng nàng tính tình nội liễm, thực mau quay người đi.

Nhìn thiếu nữ cao hứng tung tăng nhảy nhót, ánh mắt dưới mặt nạ của nam nhân đeo áo đen, hiện lên một tia nhu hòa.

Bạch thần y trị liệu, không cho người quấy rầy, Khương Ấu An cùng người nhà tam thúc đều ở ngoài cửa chờ.

Khương gia.

Dùng xong cơm sáng Khương lão phu nhân cùng Hà thị tiến đến Lưu Vân Viện thăm Khương Diệu Diệu.

Hạ nhân chuyển đến ghế ngồi, Khương lão phu nhân ngồi xuống, vẻ mặt đau lòng hỏi: “Hôm nay còn đau không?”

“Đã đỡ đau nhiều rồi, làm tổ mẫu ngài lo lắng……”

Khương lão phu nhân thở dài: “Mấy ngày trước đây thu được thư tín của phụ thân ngươi nhờ người đưa tới, nghĩ đến hắn hẳn hai ngày này cũng nên về đến nhà, nếu là hắn về nhà nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, tất nhiên muốn trách ta và mẫu thân ngươi không chiếu cố tốt cho ngươi.”

Một bên Hà thị liên tục phụ họa, ngồi ở bên giường, vuốt ve mái tóc dài của Khương Diệu Diệu.

“Sẽ không, chuyện này là Diệu Diệu làm không đúng, Diệu Diệu sẽ cùng cha giải thích ~” Khương Diệu Diệu săn sóc nói.

“Tổ mẫu, mẫu thân……”

Lúc này, Khương Tu Trạch một thân trường bào màu đen đi đến: “Mới vừa rồi nhi tử của Ngô quản sự đi đến phủ, ta vừa lúc gặp được hắn, hắn nói với ta, hôm nay cửa hàng nhà tam thúc không mở cửa, là ở trong nhà nghênh đón vị Bạch thần y kia……….”

“Bạch thần y?” Hà thị đứng dậy.

“Một nhà Khương Phong Văn như thế nào có thể mời được Bạch thần y?” Khương lão phu nhân hỏi.

“Lần trước ở Vương phủ, nghe ý tứ của Thế tử, Bạch thần y là đã đi đến Vương phủ xem chân cho Thế tử. Ta nghĩ, hẳn là tiểu lục đi cầu xin Thế tử, lúc này mới mời được Bạch thần y xem mặt cho Khương Tuyết Dao.” Hà thị nói, không khỏi nhíu mày: “Thật là một đứa không có lương tâm, nàng đã quên thân thể tứ ca của nàng không tốt sao? Nàng đi cầu người xem mặt cho Khương Tuyết Dao, cũng không để ý tứ ca nàng, nàng rốt cuộc là từ trong bụng ra tới, hay là từ trong bụng La thị ra tới?”

“Cái gì từ trong bụng La thị ra tới?”

Một giọng nói vang lên.

Là Khương phụ đã trở lại, phía sau còn đi theo Khương Khải cùng Khương Uẩn Trần.

Lúc này ngay cả Khương lão phu nhân cũng đứng dậy: “Đã trở lại như thế nào cũng không cho hạ nhân thông báo một tiếng a?”

“Ta đây không phải muốn cho Diệu Diệu một kinh hỉ sao? Ai biết được nửa đường gặp được Khải Nhi cùng Uẩn Trần, biết được sự tình của Diệu Diệu, ta liền lập tức chạy tới, Diệu Diệu, tới làm cha hảo hảo xem xem……”

“Cha!” Khương Diệu Diệu hồng hốc mắt, vẻ mặt bộ dáng ủy khuất.

“Nữ nhi của ta a…….” Khương phụ đau lòng nói, lại nghĩ đến những lời của đại nhi tử nói, tức khắc tức giận nói: “Ta mới đi ra ngoài có một tháng, tính tình của tiểu lục này còn không có giải quyết xong? Thật là hồ nháo, hồ nháo!!!”

“Trước không nói đến nha đầu kia vội, Tu Trạch, ngươi vừa rồi nói Bạch thần y đi đến nhà Khương Phong Văn?” Khương lão phu nhân hỏi.

“Đúng vậy.”

“Tìm một hạ nhân đi gọi tiểu lục trở về, cùng nàng nói một tiếng, làm Bạch thần y tới nhà chúng ta xem cho tiểu tứ, còn xem cho Diệu Diệu luôn.” Khương phụ nói.

“Cha, lục tỷ tỷ chỉ sợ là sẽ không về nhà…… Nàng đem ngọc bội đập vỡ, đều là Diệu Diệu không đúng, luôn chọc giận lục tỷ tỷ…….” Khương Diệu Diệu nói, nước mắt lại rớt xuống dưới.

“Chuyện này như thế nào là ngươi không đúng đâu? Đứa nhỏ ngốc……” Hà thị an ủi nói.

Khương phụ hừ một tiếng, “Tiểu lục là muốn người làm cha như ta đi mời nàng về mới được hay sao?”

“Vẫn là ta đi thôi!” Khương Khải chậm rãi mở miệng.

“Làm tiểu ngũ cùng ngươi cùng đi.” Khương phụ nghĩ nghĩ nói.

“Tiểu ngũ sinh bệnh, ngày hôm qua ban đêm còn phát sốt.” Hà thị thở dài.

 

 

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.