Khương phụ khó có thể lý giải: “Tiểu ngũ thân thể không phải luôn khỏe mạnh sao, đang êm đẹp, như thế nào lại sinh bệnh?”
Khương lão phu nhân lạnh lùng nói: “ Còn không phải tại lục nha đầu sao, nàng chính là tai tinh của nhà chúng ta, một lần nháo, liền mang đến cho chúng ta các loại sự tình không tốt!”
Khương Khải mày hơi chau: “Tổ mẫu, người như thế nào lại có thể nói đến những loại chuyện như thế này? Ta đi đến nhà tam thúc đây!”
Cũng không đợi mọi người nói cái gì, Khương Khải xoay người cất bước rời đi.
Tay Khương lão phu nhân nắm lại ở trong áo, sắc mặt khó coi: “Khải ca nhi đây là trách ta lời nói quá phận? Ta chẳng lẽ nói sai rồi sao? Lục nha đầu mới vừa mới trở về Khương gia chúng ta, Khương Nhan có một lần suýt nữa c.h.ế.t đuối, vốn dĩ nàng không trở về tiểu tứ thân thể là càng ngày càng tốt, đến mùa xuân còn có thể cùng Diệu Diệu bọn họ ra ngoài du ngoạn. Nhưng sau khi nàng trở về, thân thể tiểu tứ là càng ngày càng kém không nói, Khải ca nhi không bao lâu là đến kỳ thi khoa cử, ai biết được Khải ca nhi thân thể vốn đang rất tốt lại liền sinh bệnh, vốn lại định chờ ba năm, nhưng đến nửa năm sau, tổ phụ của các ngươi lại mất vì bệnh, lại phải chờ ba năm, cho đến tận năm nay mới có thể thi khoa cử. Nàng không trở lại, toàn thể gia đình chúng ta đều êm đẹp, nàng mới tới một thời gian, từng sự tình không tốt đi theo tới. Người này gả đi ra ngoài, cũng nháo loạn làm người toàn gia đình chúng ta không bớt lo!”
“Tổ mẫu, nhân sinh trên đời, há là mọi chuyện trôi chảy? Người nói những việc này, nhà ai lại không có phát sinh quá? Lại có thể nào đổ hết lên trên đầu tiểu lục đâu?” Khương Uẩn Trần ho nhẹ hai tiếng: “Ta đi xem tiểu ngũ.”
Khương Uẩn Trần cũng đi rồi.
Khương lão phu nhân mở to đôi mắt đục, nhìn bóng dáng Khương Uẩn Trần, tức giận quá còn nói thêm: “Thương thế của Diệu Diệu, cùng tiểu ngũ sinh bệnh, không phải đều bởi vì nàng?!”
Khương Uẩn Trần đã ra cửa.
Hà thị vội vàng trấn an nói: “Nương, Khải nhi cùng tiểu tứ không phải có ý tứ muốn trách ngài.”
Khương phụ cũng nói: “Đúng vậy, bọn họ chỉ là không tin những chuyện này mà thôi.”
Khương lão phu nhân tức giận nói: “Để ta nói, lục nha đầu chính là tới khắc nhà chúng ta! Năm đó lão đạo kia thấy tiểu Mai đã đoán mệnh, liền nói nàng trong bụng là hai cái khuê nữ, lão đạo kia là người mù a, cũng không nhìn được bụng tiểu Mai lớn như thế nào.”
Khương phụ liên tục phụ họa: “Vâng vâng vâng.”
Khương Tu Trạch vẫn luôn không mở miệng nói: “Lão đạo kia chẳng lẽ nói gì liên quan đến tiểu lục sao?”
“Lão đạo kia thật ra chưa nói gì liên quan đến tiểu lục cả, chỉ nói cuối cùng sinh ra, một hài tử sẽ là phúc tinh của nhà chúng ta, là một nữ hài mệnh tốt, bất quá cũng đề ra một câu, hài tử sinh ra trước, cũng với hài tử sinh ra sau mệnh cách hoàn toàn tương phản. Hiện tại xem ra, Diệu Diệu là phúc tinh của nhà chúng ta, lục nha đầu còn không phải là tai tinh của nhà chúng ta sao?”
Khương Diệu Diệu lôi kéo tay áo Khương lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, hoàn toàn tương phản, cũng không nhất định là chỉ lục tỷ tỷ là tai tinh của nhà chúng ta!”
“Diệu diệu, tổ mẫu biết ngươi mềm lòng. Lúc ấy ta và tổ phụ ngươi cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, nhưng mấy năm nay lại đây, lục nha đầu mang đến cho Khương gia chúng ta chỉ có tai hóa không có một chuyện tốt. Nàng hiện tại cùng một nhà Khương Phong Văn đi lại, đem bọn họ giống như thân nhân, liền tùy nàng đi, ta nhưng thật ra muốn xem, một nhà Khương Phong Văn sẽ rơi vào tình trạng gì!”
Khương Uẩn Trần hướng tới sân của Khương Cẩm Nam đi đến.
Khương Khải liền ở phía trước.
Hắn không có lập tức đi đến nhà tam thúc.
“Ta đi xem tiểu ngũ có còn sốt hay không.” Khương Khải nhỏ giọng nói.
Khương Uẩn Trần khụ khụ hai tiếng, gật gật đầu: “Ta cũng đi xem hắn.”
Vừa đến cửa sân, liền nhìn đến hạ nhân hầu hạ Khương Cẩm Nam vội vã hướng bên ngoài chạy tới.
“Tiểu ngũ lại sốt?” Khương Khải nhíu mày nói.
A Quân gật đầu: “Đúng vậy, ngũ thiếu gia trên người thực nóng.”
“Hắn có uống dược của đại phu kê không có?”
“Có uống, nhưng ngũ thiếu gia lại nhổ hết ra.”
“Lại đi đun một phần dược tới.” Khương Khải phân phó.
“Nô tài cũng là chuẩn bị đi phòng bếp làm người đun dược.”
Khương Khải xua tay, ý bảo A Quân có thể đi.
Hắn lại hướng tới Khương Uẩn Trần nói: “Đợi lát nữa ngươi chớ có đến gần tiểu ngũ qua, sợ hắn lại truyền bệnh cho ngươi, ngươi nếu bị bệnh, chỉ sợ một hai tháng cũng không xuống giường được.”
Khương Uẩn Trần hơi hơi gật đầu, sau khi vào nhà, liền đứng xa xa bên cạnh cái bàn, nhìn Khương Cẩm Nam nằm trên giường.
Ở trong trí nhớ của hắn, Khương Cẩm Nam là hiếu động, trước nay đều không dùng hết tinh lực, có đôi khi trong lòng hắn cũng sẽ sinh ra cảm xúc hâm mộ, chỉ là không nghĩ tới tiểu ngũ như vậy, thế nhưng sẽ suy yếu nằm trên giường như vậy.
Khương Khải tiến lên, nhìn đến Khương Cẩm Nam mặt ửng hồng, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều.
“Hà tất đâu?” Khương Khải tiến lên vuốt ve cái trán của Khương Cẩm Nam, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Lúc này, Khương Cẩm Nam chậm rãi mở to mắt.
“Đại ca……”
Hắn chậm rãi quay đầu, cũng hô một tiếng: “Tứ ca……”
“Tiểu ngũ muốn gặp tiểu lục sao?” Khương Khải khi nói những lời này, trong ánh mắt mang theo một tia phức tạp.
Ai ngờ Khương Cẩm Nam bỗng dưng bắt lấy tay Khương Khải: “Đại ca muốn đi tìm tiểu lục sao?”
“Ân, có chút việc yêu cầu đi một chuyến đến nhà tam thúc, lúc này, tiểu lục hẳn là ở trong nhà tam thúc.”
Khương Cẩm Nam hốc mắt lập tức liền đã ươn ướt, tiếng nói khàn khàn: “Đại ca, ta muốn gặp tiểu lục……Nhớ tiểu lục……”
Lúc này Khương Cẩm Nam, giống như một hài tử vậy.
Nói đến cùng, tiểu ngũ bất quá cũng chỉ lớn hơn một tuổi.
Có đôi khi tâm tính liền cùng hài tử không sai biệt lắm.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt……”
“Đại ca, ngươi nhất định phải đem tiểu lục mang về tới…… Tiểu ngũ thật sự rất nhớ rất nhớ tiểu lục……”
Khương Khải mím môi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói ra.
Khương Khải trước rời đi chỗ ở của Khương Cẩm Nam.
Trong phòng chỉ còn lại có Khương Uẩn Trần cùng Khương Cẩm Nam.
Thực an tĩnh.
Khương Cẩm Nam cảm thấy chính mình rất khó chịu, khó chịu đến nỗi cả người dường như đều muốn rời ra.
Hắn muốn dời đi lực chú ý, tiếng nói khàn khàn nói: “Tứ ca……”
“Ân, ta ở đây.”
Khương Cẩm Nam nhìn bình hoa trong phòng đã khô héo, giọng nói khàn khàn: “Tứ ca, võ linh hoa ngươi thích không bao lâu nữa, cũng muốn nở hoa rồi……”
“Ừ.”
Khương Uẩn Trần chưa nói cái gì, bàn tay tái nhợt của hắn che lại miệng, kịch liệt ho khan.
Trong lòng hắn, bỗng nhiên hụt hẫng.
-
Bạch thần y còn ở trong phòng chữa trị mặt cho Khương Tuyết Dao.
Đám người Khương Ấu An ở ngoài cửa chờ.
Nhìn tam thúc đi tới đi lui, Khương Ấu An cười nhẹ nói: “Tam thúc người đi đi lại lại làm ta cũng phải hoa mắt, Bạch thần y nếu nói có thể chữa khỏi mặt của Tuyết Dao tỷ tỷ, những chuyện khác người cũng đừng lo lắng.”
“Đúng vậy, cha, ngươi ở trước mặt ta đi tới đi lui, làm ta cũng sốt ruột.” Khương Dương nói.
“Nhãi ranh ngươi nhỏ giọng chút! Đừng quấy rầy đến Bạch thần y!” Khương Phong Văn trừng mắt nhìn Khương Dương một cái.
La thị tiến lên giữ c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của Khương Ấu An, đi đến một bên: “Ấu An a, lần này ít nhiều có ngươi……”
Khương Ấu An vỗ vỗ mu bàn tay của La Thị: “Tam thẩm, chúng ta là người một nhà, đừng nói những câu khách khí như thế này.”
“Đúng vậy, là người một nhà……”
La thị lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Lúc này lại là ai a?” Khương Dương nói thầm một tiếng.
Nhu hòa trong mắt Khương Ấu An dần dần biến mất: “Nếu là ta đoán không sai nói, hẳn là người bên Khương gia tới.”
“Bọn họ tới làm gì?” Khương Dương nhíu mày.
“Vì Bạch thần y mà đến.” Khương Ấu An thần sắc phai nhạt xuống dưới.
Khương Phong Văn cũng mới nhớ tới, Khương Uẩn Trần thân thể không tốt……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]