Chương trước
Chương sau
Từ mặt bên nhìn đến lông mi nhỏ dài như cánh bướm của Mặc Phù Bạch, theo hô hấp mà nhẹ nhàng rung động, hai cái má lúm đồng tiền bên má Khương Ấu An hiện ra, hỏi: “Ngươi không cao hứng sao? Một chút đều không cao hứng?”

Khương Ấu An xán đến lại gần, mùi thơm cơ thể trên người thiếu nữ nhàn nhạt chui vào chóp mũi Mặc Phù Bạch, hắn không nhìn nàng, mà nhỏ giọng nói: “Nói sẽ chữa khỏi, cũng muốn thật sự có thể chữa trị tốt mới được.”

Khương Ấu An cười nói: “ Đó là Bạch thần y đấy, nếu Bạch thần y đã nói như vậy, vậy khẳng định liền sẽ chữa khỏi! Mặc Phù Bạch, ta biết ngươi hiện tại trong lòng khẳng định là đang vụng trộm vui mừng đúng không?”

Đổi lại là nàng hàng năm ngồi ở trên xe lăn, đột nhiên một ngày có thể chữa trị được chân, sẽ cao hứng đến ngủ không yên.

Nàng biết, Mặc Phù Bạch trong lòng khẳng định thật cao hứng.

Chỉ là, tính tình của hắn, không thích thể hiện ra.

“Không có.” Mặc Phù Bạch phủ nhận, giống như là muốn cách Khương Ấu An xa một chút, nhưng mới vừa dịch sang bên cạnh một ít, Khương Ấu An lại tiến lên đây, còn đem khuôn mặt nhỏ dí sát lại đây.

“Còn nói không có, ngươi đọc sách còn không xong, ngươi dừng ở một trang này đều đã lâu!”

Khương Ấu An chính là muốn trêu đùa hắn, con ngươi thủy linh linh hiện lên một tia giảo hoạt.

“Là ngươi quấn lấy ta nói chuyện.”

Mặc Phù Bạch mới quay đầu lại, cùng Khương Ấu An bốn mắt nhìn nhau, liếc mắt một cái liền nhìn đến đáy mắt nàng ý cười tràn ra tới.

“Rõ ràng là chính ngươi cao hứng không thể tập trung xem sách……. Lại trách ta quấn lấy ngươi nói chuyện……..”

Hai người trong mắt nhau, đều rất sáng, như là có thể dung hợp, cầm lòng không được muốn tiếp cận.

Đại khái là bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, khóe miệng Mặc Phù Bạch nhịn không được gợi lên một đường cong nhợt nhạt.

Khương Ấu An vừa lúc liền nhìn đến, một tia ý cười ở trên khóe miệng hắn, mắt hạnh mở lớn, vươn ngón tay ra chạm vào đường cong bên khóe miệng Phù Bạch: “A……. Cười cười, Mặc Phù Bạch, ngươi cười, ngươi còn không thừa nhận?”

Không cẩn thận liền chọc đến bờ môi của hắn, xúc cảm thực mềm mại.

Còn không đợi nàng điều chỉnh lại cảm xúc, ngón tay liền bị Mặc Phù Bạch cầm lấy, hắn nhỏ giọng nói: “Đừng nháo.”

Khương Ấu An cười khanh khách, đang muốn đứng thẳng thân mình, lui về phía sau hai bước, mới vừa động một chút, bước chân vừa trượt, cả người liền ngã vào trong lòng n.g.ự.c Mặc Phù Bạch.

Mắt thấy vị trí thái dương của mình muốn đụng vào trên tay vịn xe lăn của Mặc Phù Bạch, một bàn tay đỡ lấy trán, vừa lúc ngăn chặn nàng bị đập vào.

“Ngốc.”

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp mà từ tính của nam nhân.

“Xin lỗi…… Vừa rồi chân bị trượt…..”

Khương Ấu An một chân còn quỳ trên mặt đất, nàng mới vừa chống tay muốn đứng lên, trên đỉnh đầu lại truyền đến âm thanh nam nhân kêu rên.

Thanh âm kia có điểm kỳ quái, khó có thể hình dung.

Nàng mới nhìn vào vị trị tray trái đang chống của mình, vừa lúc ở giữa hai chân của nam nhân…… Giây tiếp theo,  Khương Ấu An phản xạ muốn ngẩng đầu lên nhìn Mặc Phù Bạch, một đôi mắt hạnh mở to.

Nam nhân đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt u ám tới cực hạn, ngay cả tiếng nói cũng trở nên khàn khàn, mở miệng nói: “Ngươi muốn phát ngốc tới khi nào?”

Nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt nhỏ của Khương Ấu An giống như tôm luộc đỏ hồng.



“Ta…… Ta ta…… Không phải cố ý……”

Tay giống như bị bỏng, Khương Ấu An lập tức lùi tay về, chỉ là lúc này, có tiếng đập cửa vang lên.

Khương Ấu An lập tức muốn đứng lên.

“Cái……” Mặc Phù Bạch mới vừa mở miệng.

Khương Ấu An cũng là quá xấu hổ, lại nghe được có người gõ cửa, động tác quá nhanh quá gấp, toàn bộ khuôn mặt trực tiếp liền nhào vào vị trí giữa hai chân của nam nhân.

Thế giới phảng phất trở nên thực an tĩnh……

An tĩnh đến dường như thời gian đều dừng lại……

Từ thị vệ nghe được chủ tử nhà mình mở miệng, còn tưởng rằng là làm hắn tiến vào, đẩy cửa mở ra, liền nhìn đến Thế tử phi dang ghé vào giữa hai chân của chủ tử nhà mình…….

“Thuộc hạ biết tội!”

Từ thị vệ thẳng thắn lưng, theo sau, lập tức đóng lại cửa phòng, chạy như điên đến bên người Cao thị vệ đang đứng gác ở một bên, đem Cao thị vệ túm đến một góc: “Mẹ nó, ngươi biết ta vừa rồi nhìn thấy gì không?”

“Ngươi không nói ta như thế nào biết?”

“Ta nhìn thấy toàn bộ mặt của Thế tử phi đều tiến đến vị trị này của Thế tử gia…..” Từ thị vệ hướng đũng quần của Cao thị vệ chọc chọc.

Vốn cũng không nghĩ đụng vào, chính là bị kích động, không cẩn thận đụng phải, hơn nữa lực đạo còn có chút lớn.

Chỉ thấy Cao thị vệ trợn tròn đôi mắt, kẹp chặt hai chân, một bộ dáng ta rất thống khổ.

“Ách, không cẩn thận.” Từ thị vệ lúc này mới bình tĩnh lại một chút: “Không có việc gì đi? Nếu không ta xem cho ngươi?”

Cao thị vệ gương mặt kia đỏ lên, hai chân kẹp đến càng chặt: “Lăn!!!”

Trong sương phòng.

Khương Ấu An cơ hồ là lập tức từ trên người Mặc Phù Bạch bò dậy.

“Ta…… Trời tối, ta trước về phòng nghỉ tạm……”

Khương Ấu An mở cửa, nhanh chân liền chạy, tấm lưng kia, liền giống như có dã thú truy đuổi ở phía sau.

Tuy rằng đều là ở tại Tử Lâm Viện, nhưng sân rất lớn, Khương Ấu An cơ hồ là chạy với tốc độ trăm mét trở lại trong phòng của mình, sau đó đóng cửa.

Lưng dựa ở trên cửa, nàng không ngừng thở hổn hển.

Nàng không thấy mình mặt là thế nào, nhưng có thể cảm nhận được, gương mặt ở nóng lên.

Ngao ngao ngao ngao!

Nàng sao lại có thể ngu xuẩn như vậy?

Khương Ấu An che lại mặt của mình, cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gặp người……. Không chỉ có chạm vào vị trí kia của nam nhân, còn ngu xuẩn đến nỗi đem cả khuôn mặt đều chôn ở cái vị trí kia của hắn……

Càng quan trọng là, nhiệt độ phát ra từ cái vị trí kia, dường như còn chưa có tan đi.



“Thế tử phi, ngài đang làm gì vậy?” Xuân Đào từ buồng trong ra tới, chớp đôi mắt hỏi: “ Mặt ngài như thế nào lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ là lại phát sốt sao?”

“Không phải, ta vừa rồi chạy bộ……. Chạy có chút mệt…… Mặt tự nhiên mà đỏ như vậy…..”

Khương Ấu An ha hả cười.

Xuân Đào khó hiểu: “ Chính là ngài không phải đi đến phòng Thế tử sao? Như thế nào lại đi chạy bộ a?”

Xuân Đào biết Khương Ấu An thích rèn luyện thân thể, trời còn chưa sáng sẽ rời giường chạy bộ.

“Đi hỏi chút tình huống của hắn, sau đó, liền…… Không có việc gì nên đi chạy bộ.” Khương Ấu An sờ sờ cái mũi của mình.

“Úc, Thế tử phi muốn rửa mặt chải đầu không?”

“Đợi chút đi……”

“Vâng, nô tỳ đi làm việc trước, khi nào ngài muốn rửa mặt chải đầu, kêu nô tỳ một tiếng.”

Xuân Đào đem những việc cần làm đều đi làm, sau đó đứng ở bên bàn, dùng một đôi mắt tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu nhìn Khương Ấu An ở trong phòng đi tới đi lui.

Thế tử phi đây là làm sao vậy?

Đi tới đi lui không nói, Thế tử phi còn thường thường phát ra âm thanh ảo não, hoặc là lại đi thêu thùa, chính là thêu thùa trong chốc lát, lại đột nhiên đứng dậy, lại tại chỗ đi tới đi lui, chẳng được bao lâu, lại đem đầu chui vào trong ổ chăn???

Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối……..

Đông sương phòng.

Dạ minh châu ở trên tường đem toàn bộ sương phòng đều chiếu sáng.

Từ thị vệ đứng ở bên cạnh đã mau một canh giờ……

Từ khi hắn tiến vào bẩm báo, sau đó muốn lui ra ngoài, chủ tử bảo hắn trước đừng lui ra, hắn chờ chủ tử mở miệng, chính là chủ tử hình như là quên mất hắn còn đang đứng ở một bên….

Sau đó, liền xem binh thư.

Từ trang thứ nhất, xem đến một tờ cuối cùng ……

Sau đó từ một tờ cuối cùng, xem đến trang thứ nhất……..

Trong lúc đứng cũng không phải hắn không khụ khụ ho vài tiếng.

Chính là chủ tử thế nhưng tự động che chắn hết thảy thanh âm……

 

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.