Chương trước
Chương sau
Edit: thauyn22

Ngoài cửa sổ gió tuyết đầy trời cũng không thắng nổi dòng chảy ấm áp trong nhà, một đêm ký ức kia ký ức đã lặp lại cả hai đời, giống như đêm đông trên sân thượng ngày hôm nay làm người khó quên.

Tô Việt kết thúc đoạn hồi ức, cùng lắm chỉ tiêu tốn mấy giây, hô hấp Triệu Thanh trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, như đang hối hận vì đã nhắc tới chuyện cũ, lại như đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cậu ở hiện tại.

Tô Việt cười khẽ, nói: "Đoàn trưởng, đây là chuyện anh vẫn luôn lo lắng, canh cánh trong lòng sao?"

Triệu Thanh nhắm mắt không đáp, khi đó anh bị ghét bỏ, nhưng không có nghĩa bây giờ Anh Vũ vẫn sẽ từ chối, mặc kệ nói như thế nào, một khởi đầu không mấy suôn sẻ đã đặt nền móng cho một tương lai khó khăn, lúc ấy anh không nên quá nóng vội, cũng không nên quá ngang ngược.

Tô Việt nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo săn chắc của đoàn trưởng, nói: "Đều đã trôi qua lâu rồi, không cần thiết để ý chuyện đêm hôm đó."

Giọng Triệu Thanh hơi nhỏ nói: "Cũng không bao lâu, cùng lắm chỉ là một năm mà thôi."

Chỉ mới một năm thôi sao? Tô Việt giương mắt nhìn về phía bầu trời đêm mênh mông vô tận, tầm mắt xuyên qua hành lang thời gian của cuộc đời, khơi dậy làn sóng ngầm ở nơi sâu thẳm trong ký ức.

Đối với cậu mà nói, vào đêm lần đầu tiên cùng Triệu Thanh nằm trên cùng chiếc giường ôm ấp lẫn nhau, đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức máu trên người cậu đã khô, tâm niệm đã chết, chỉ có vết thương xưa cũ vẫn đang nhức nhối.

Cả đời nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đi đến cuối cùng, bắt đầu lại cuộc sống, Tô Việt thấy may mắn khi ôm chặt đoàn trưởng trước mặt, vừa là thương cảm, cũng là thở dài, ban đầu cậu không muốn chọc vào, đến bây giờ lại không nỡ buông tay.

Triệu Thanh không nói gì, anh dựa vào người Anh Vũ, mặc cho hơi thở ấm áp của nam nhân bao phủ toàn thân anh, gió đêm đông mát lạnh thổi quét qua, anh tham lam hấp thụ hơi ấm nơi đầu ngón tay, không hỏi quá khứ, không hỏi tương lai, chỉ hỏi hiện tại, chỉ hỏi ngay  lúc này.

Trong lòng Tô Việt bình tĩnh lại, nói: "Đoàn trưởng, em là cấp siêu A."

Triệu Thanh nhướng mày: "Có cần nhấn mạnh nó trước mặt anh không?"

Tô Việt cười cười, nói: "Lúc ấy mặc dù là vì che giấu thân phận nằm vùng, không thể để lộ ra toàn bộ chiến lực, nhưng khi gặp phải thời khắc nguy hiểm, em cũng sẽ không thực sự dùng thực lực cấp B- ra để đối phó."

Triệu Thanh đỉnh một bên mày, anh hỏi: "Ý em muốn nói buổi tối hôm đó không phải là anh đơn phương tình nguyện?"

Tô Việt hôn hôn đoàn trưởng, giọng nói trầm thấp mà dễ nghe: "Ít nhất cũng không phải bức lương vi xướng*, không ai có thể ép em làm chuyện như thế."

(*Bức lương vi xướng: ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ)

Triệu Thanh nhẹ nhõm trong lòng một chút, anh không quá chắc chắn hỏi: "Vậy hiện tại thì sao? Hiện tại tâm tư của em là gì?"

Tô Việt hỏi ngược lại anh: "Đoàn trưởng nhìn không ra sao?"

Triệu Thanh im lặng một lát, thản nhiên trả lời: "Anh chỉ nhìn ra em muốn dùng những món đồ chơi nhỏ kia lên trên người anh."

Tô Việt rơi vào đường cùng, cố gắng cứu vãn: "Hai món quà kia đều là hiểu lầm, em không hề muốn mua những thứ đó, đến cả cách dùng của nó em còn không biết."

Triệu Thanh không nói tin, cũng không nói không tin, chỉ nhìn Anh Vũ không chớp mắt, như muốn từ trong ánh mắt tìm ra chứng cứ lừa dối anh.

Tô Việt thản nhiên để mặc anh đánh giá, không trốn tránh, không phản kháng, đôi mắt sâu thẳm sáng như sao trời, trong lúc nhất thời Triệu Thanh nhìn đến có chút ngơ ngẩn.

Qua hồi lâu, Tô Việt nhịn không được cười cười: "Đoàn trưởng, nhìn đủ chưa?"

Triệu Thanh dời tầm mắt, nói: "Em còn muốn tặng quà cho anh sao?"

Tô Việt rất muốn quên đi đề tài xấu hổ này, cậu nói: "Chờ lần sau đi, lần sau nhất định sẽ được."

Nếu không cậu cũng học theo đoàn trưởng tặng một tấm thẻ đen không giới hạn? Thuận tiện bớt việc, ít xảy ra lỗi.

Triệu Thanh cười lạnh, nói: "Nghe có vẻ hơi tạm bợ, em không tặng cũng không sao."

Tô Việt vừa định nói cậu không phải cố ý tìm cớ, giây tiếp theo đoàn trưởng đã kéo tay cậu lại, dứt khoát cẩn thận đeo thứ gì đó lên ngón tay mình.

Sau khi Triệu Thanh buông tay ra, Tô Việt giơ tay lên nhìn, thấy một chiếc nhẫn có kích thước vừa vặn trên ngón áp út của mình, đập vào mắt đầu tiên là một màu đen sẫm, thuần đen, nhưng nếu cẩn thận quan sát lại thấy bên trong ẩn chứa ánh sáng lung linh.

Tô Việt tạm dừng vài giây, sau đó mới nhìn về phía đoàn trưởng, hỏi: "Đây là?"

Triệu Thanh giọng điệu vững vàng: "Tặng em một món quà nhỏ, bình thường có tác dụng thư giãn tinh thần, vừa hay anh mua một cặp."

Sau khi nói xong, anh nâng nâng tay mình, trên ngón áp út không biết từ lúc nào đã đeo lên một chiếc nhẫn đen cùng kiểu dáng.

Triệu Thanh nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, sắc mặt không đổi, Tô Việt lại phát hiện tai anh đã đỏ ửng, Tô Việt buồn cười hỏi: "Đoàn trưởng tặng em nhẫn sao?"

Triệu Thanh: "Chỉ là một loại phụ kiện hỗ trợ trong thời chiến mà thôi, nhìn sơ qua có vẻ giống nhẫn, thì cứ miễn cưỡng xem như nhẫn đi."

Tô Việt vuốt ve bề mặt bóng loáng, không ngờ cả hai lần tặng quà cậu đều không thành công, lại bị đoàn trưởng tặng ngược lại, là đã chuẩn bị từ khi nào rồi?

Triệu Thanh thấy cậu không có phản ứng gì lớn, đã không có sợ hãi như trong tưởng tượng, càng không có sung sướng như trong dự tính, không biết vì sao lòng anh có hơi chùng xuống, mở miệng hỏi: "Em không thích?"

Tô Việt cười cười, nói: "Không có, em rất thích, cảm ơn đoàn trưởng."

Triệu Thanh hoạt động khớp xương ngón tay, cảm nhận mặt trong nhẵn nhụi của chiếc nhẫn, lại cảm thấy có chút không chắc chắn, anh nhỏ giọng nói: "Không cần miễn cưỡng, nếu mang không thoải mái thì tháo xuống đi."

Tô Việt nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn, nói: "Loại chất liệu lẫn kiểu dáng này chưa từng thấy qua, có vẻ như rất xa xỉ, để đoàn trưởng tốn kém rồi."

Triệu Thanh nhìn cậu, nói: "Cái này vốn không bán bên ngoài, ban đầu anh muốn lên Tinh Võng tìm món trang sức quý giá đắt tiền chút, nhưng nhìn tới nhìn lui đều thấy không có gì đặc biệt, nên từ trong kho cá nhân lấy ra một khối tinh diệu thạch, bớt chút thời gian làm thành hai chiếc nhẫn này."

Tô Việt kinh ngạc, đây là do đoàn trưởng tự mình làm? Trong lòng cậu rất ngạc nhiên, lại cảm động, cậu nói: "Tinh diệu thạch là loại vật liệu cao cấp rất ít được lưu thông trên thị trường, quá trình chế tạo mài giũa nó không chỉ tốn nhiều thời gian và công sức, còn cần chiến lực cấp A trở lên để chống đỡ, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể thành công, đoàn trưởng đã hao tốn không ít công sức bỏ vào nó?"

Triệu Thanh không nghĩ tối nay Anh Vũ nhiều lời như vậy, có một số việc trong lòng biết rõ là được rồi, một hai phải bóc trần ra làm gì?

Anh nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, coi như anh huấn luyện, nếu em đã biết giá trị của nó thì mang cho tốt, không thích có thể tháo xuống trả anh, đừng ném vào thùng rác là được."

Tô Việt thản nhiên cười, nhìn ra được chuyện bị ném thẻ đen vào thùng rác phân hủy trước kia đoàn trưởng vẫn còn canh cánh trong lòng, cậu đáp: "Đoàn trưởng yên tâm, em sẽ không tháo xuống, em sẽ đem nó theo vào mộ phần của mình."

Lính đánh thuê nói chuyện luôn thẳng thắn như thế, mang theo hơi thở chết chóc, không hề biết ăn nói lãng mạn, nhưng Triệu Thanh rất hài lòng, anh cũng vô cùng nghiêm túc mà nói: "Anh cũng sẽ không tháo xuống, từ lúc sống đến lúc chết, sẽ không có ai có thể cướp được nó khỏi tay anh, bất kể là phải đối mặt với rất nhiều mê hoặc, bất kể là phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn khó khăn."

Tô Việt nghe vậy khẽ nhíu mày, Triệu Thanh không để ý, anh không quên dặn dò: "Nếu em đã dám ở trước mặt anh thốt ra lời hứa hẹn, thì không còn đường đổi ý đâu."

Tô Việt sắc mặt không đổi hỏi: "Vậy lỡ như em đổi ý thì sao?"

Triệu Thanh cười như không cười mà nói: "Em có thể thử xem."

Tô Việt kéo tay đoàn trưởng, hai chiếc nhẫn va vào nhau, phát ra thanh âm trong trẻo dễ nghe, cậu nói: "Nếu em xong việc đổi ý, cố ý tháo nhẫn xuống, lại nói không cẩn thận đánh mất, đoàn trưởng có phạt em không?"

Triệu Thanh nhướng mắt nhìn cậu: "Anh Vũ, có phải cái đuôi của em ngứa rồi không?"

Tô Việt bật cười: "Em chỉ là ví dụ thôi mà, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, súng đạn vô tình, một vài đồ vật nhỏ bị đánh rơi cũng rất bình thường, em sợ đoàn trưởng sẽ tức giận, cho nên nói trước."

Triệu Thanh không hiểu, ánh mắt anh lạnh lùng, nhíu mày nói: "Rốt cuộc em muốn nói cái gì, là muốn anh cho phép em đổi ý, sẽ không ngăn cản em sau này tìm người khác sao?"

Vừa mới đeo chiếc nhẫn anh tặng, một giây trước còn ba hoa chích choè sống chết không buông, một giây sau liền bắt đầu để lộ ra dấu vết, tính toán khả năng thay lòng đổi dạ?

Là anh đã quá mức dịu dàng? Để Anh Vũ quên mất rằng anh là đoàn trưởng Ám Nha, không phải con chim sơn ca vẫy tay thì tới, xua tay thì đi nhé?

Tô Việt nhẹ nhàng lắc đầu, cậu nói: "Đoàn trưởng, anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ là nói có đến khả năng có thể xảy ra thôi."

Triệu Thanh không biểu hiện gì nói: "Vậy tốt nhất em nên cầu nguyện cái khả năng này đừng phát sinh, bằng không anh không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Tô Việt nâng tay đoàn trưởng lên, đặt lên chiếc nhẫn một nụ hôn, cánh môi chạm vào da thịt nơi ngón tay, nhiệt độ nóng rực làm ngón tay Triệu Thanh khẽ run lên trong giây lát.

Tô Việt hạ giọng nói: "Đoàn trưởng rất xem trọng hai chiếc nhẫn này phải không?"

Âm thanh Triệu Thanh đã hơi khàn khàn: "Trong lòng em biết rõ là được, sao phải hỏi nhiều như thế."

Tô Việt cười mỉm: "Nhưng đoàn trưởng à, trong lòng em nhẫn không phải thứ quan trọng nhất, nếu nhẫn của anh bị cướp, hoặc là bị kẻ cướp đó đem ra uy hiếp, xin anh đừng quá mức để ý, cũng đừng vì thế mà mạo hiểm."

Cậu nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Mặc kệ em có nhận hay không nhận chiếc nhẫn này của anh hay không, em đều sẽ đồng hành cùng anh đi đến cuối cùng, cho đến khi anh không cần em nữa mới thôi, đoàn trưởng, anh không cần dùng thứ đồ này để kiểm tra em."

Triệu Thanh biến sắc, vẫn cho rằng Anh Vũ ghét bỏ chiếc nhẫn đen trông rất bình thường này, nhưng giây tiếp theo anh liền nghe thấy Anh Vũ nói: "Em thích chiếc nhẫn này, không phải bởi vì nó là vật liệu cao cấp, chế tác khó khăn, giá trị vô giá, mà là vì nó là món quà do anh tặng."

Hô hấp Triệu Thanh cứng lại, màu đỏ vốn đã được khống chế chỉ ửng ở chóp tai tức khắc khuếch tán lên gò má, anh cảm thấy khí huyết dâng trào, trái tim như thể bị đang có một ngọn lửa thiêu đốt, trong đêm đông rét lạnh này ngọn lửa nhiệt huyết mãnh liệt cô đọng lại .

Anh nhìn về phía Anh Vũ, suy nghĩ xem nên bắt đầu mở miệng từ đâu, sân thượng không được, hoàn cảnh nơi này quá bình thường, gió đêm lạnh lẽo, vừa rồi cũng bị Anh Vũ không thích.

Tô Việt thấy đoàn trưởng bắt đầu suy nghĩ gì đó, có lẽ là đã nghe lời tại lời của cậu. Cậu cúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, thật xinh đẹp, thật thích, chỉ là ngoại vật trước sau vẫn là ngoại vật, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cậu không mong nào một ngày đoàn trưởng vì mấy thứ này mà đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm.

Cho dù không có nhẫn, cậu vẫn là Anh Vũ của đoàn trưởng.

Một lát sau, Triệu Thanh hạ quyết tâm, anh nói: "Anh Vũ, chờ sau khi vấn đề của  Tinh Minh và đế quốc bên này kết thúc, binh đoàn sẽ đi ra vùng ngoại ô tắm suối nước nóng và cắm trại, em thấy thế nào?"

Tô Việt không biết tại sao đề tài đã lập tức thay đổi thành binh đoàn, ra ngoài du lịch là phúc lợi thường thấy trong binh đoàn, cũng chỉ là một lý do để binh đoàn tụ tập vui chơi mà thôi, cậu trả lời: "Em sao cũng được, đi nơi nào cũng đều có thể."

Tô Việt có chút nghi ngờ hỏi: "Nhưng vấn đề giữa Tinh Minh và đế quốc không phải giao cho Liên Bang Địa Tinh giải quyết rồi sao, chúng ta vẫn phải nhúng tay vào các việc khác à?"

Triệu Thanh vẻ mặt lạnh băng nói: "Có một số việc, anh muốn đích thân xử lý."

Anh từ trong miệng Hà Ngôn đang dưỡng thương moi ra được một ít thông tin bên trong, những kẻ trong trang viên đó đã từng đánh chủ ý lên Anh Vũ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.