Khi Tô Việt tỉnh lại trên ghế nghỉ, đã một giờ trôi qua, cậu chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt nhìn qua có chút mất tập trung, mang theo vài phần mông lung sau khi tỉnh lại vì kiệt sức.
Cậu ngồi dậy nhìn về phía thân ảnh của đoàn trưởng Ám Nha, Triệu Thanh đang tập luyện, anh vốn định vận động nửa tiếng sẽ trở về tắm gội nghỉ ngơi, hiện tại bởi vì tình huống ngoài ý muốn mà bị kéo dài ra, dứt khoát tiến hành một đợt thực hành toàn diện.
Khi tên người mới tỉnh lại, anh đã phát hiện, khi tên người mới nhìn qua, anh thờ ơ, mãi cho đến khi toàn bộ chương trình kết thúc, anh mới dùng khăn lông lau khắp cơ thể, tcất bước đi về phía ghế nghỉ.
Vẻ mặt Triệu Thanh thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng mang theo dò xét, anh hỏi: "Xem rất vui sao?"
Tô Việt cười một cái, đáp: "Cấp A thật sự rất lợi hại, là tôi kiến thức hạn hẹp, tự cho là đúng."
Triệu Thanh ném khăn lông lên giá treo bên cạnh, trầm giọng nói: "Vừa mới đến đến đã lớn gan hùng hổ nhìn chằm chằm đoàn trưởng tập luyện như vậy, là muốn cùng tôi so tài sao?"
Tô Việt vội vàng từ chối, cậu là lính mới vừa rồi còn bị kiệt sức, Quạ Đen cũng không thể ép buộc cậu lên sàn đấu, hắn một cái mới vừa tiêu hao quá mức thể năng tân binh, đây không phải là đang tìm cớ để dạy dỗ cậu một bài học sao?
Tuy rằng cơ hội khó có được, có thể thăm dò ra một ít chiến lực chi tiết cùng với thói quen chiến đấu của Quạ Đen, nhưng Tô Việt vẫn kiềm chế lại, không hành động bốc đồng.
Quả nhiên, Triệu Thanh không ép buộc, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn lính đánh thuê mới, xoay người rời khỏi phòng huấn luyện trọng lực.
Sau khi Tô Việt nhìn thấy cửa phòng tự động khép lại, mới nhẹ nhàng thở ra, trước đây có nhiều nằm vùng chết thảm như vậy tại đây, cũng không phải không có lý do.
Từ đấy về sau, Tô Việt càng thêm cẩn thận, mỗi giờ mỗi khắc đều rất cảnh giác, cậu khởi đầu là từ một chiến binh lang thang lưu lạc trong Tinh Tế, trải qua rất nhiều cuộc khảo hạch khó khăn khắc nghiệt mới thành công trở thành lính đánh thuê chính thức của Ám Nha.
Thực lực Tô Việt đủ mạnh, ra tay đủ tàn nhẫn, làm việc đủ ổn định, rất nhanh đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều tiểu đội trượng và lực lượng lính đánh thuê nồng cốt, hơn nữa cậu cho người khác cảm giác tin cậy, không sợ chết, ai cũng đều muốn có một người đồng đội như vậy, dần dần, Tô Việt châm rãi hòa nhập vào binh đoàn Ám Nha, cũng quen biết được vài lính đánh thuê có lai lịch.
Diều Hâu, Từ Văn Phong.
Khổng Tước, Trình Lâu.
Kim Điêu, Ngô Ngân.
Hoạ Mi, Lâm Khả.
Ngoại trừ tiểu đội xuất sắc dưới trướng đoàn trưởng rất khó gặp, thì đây đều là những nhân vật có tiếng trong binh đoàn Ám Nha, kể cả người vẫn luôn không vừa mắt cậu Bồ Câu Trắng Tiêu Đàm, cậu xem như đã bắt đầu đột nhập vào bên trong kẻ thù, nắm giữ không ít tin tức có lợi.
Trong khoảng thời gian này, Tô Việt vẫn luôn không dám thả lỏng sự giám sát đối với đoàn trưởng Ám Nha, Bộ vũ trang cũng nhiều lần hối thúc cậu lấy được sự tín nhiệm của Triệu Thanh, nhưng Triệu Thanh có tâm phòng bị quá nặng, giác quan thứ sáu lại cực kỳ nhạy bén, cậu rất khó tìm được cơ hội tiếp cận Triệu Thanh, càng không cần phải nói có thể trở thành tâm phúc của Triệu Thanh.
Nhưng nếu nói hoàn toàn không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chưa chắc, bởi vì thái độ Triệu Thanh đối với cậu có chút lập lờ nước đôi, thỉnh thoảng sẽ kiểm tra cậu, thỉnh thoảng sẽ chú ý và đặt câu hỏi, thường xuyên đứng bên ngoài phòng huấn luyện nhìn cậu không ngừng đột phá giới hạn thể lực cao nhất, giả vờ như chiến lực của mình đang từng bước được cải thiện.
Tô Việt bị theo dõi kiểu như vậy làm cho có chút kích động, cậu là lính đánh thuê cấp thấp, không thể trực tiếp hỏi đoàn trưởng vì sao lại thích làm loạn tâm lý người như thế, nếu có điều gì nghi ngờ cứ việc trực tiếp thử nó, nếu đã lựa chọn tin tưởng thì nên buông bỏ đề phòng sớm một chút, một hai phải kích thích khẩu vị của kẻ nằm vùng, thật sự là không có nhân tính.
Ví dụ như hôm nay bảo cậu không cần ra ngoài, liền đến văn phòng đoàn trưởng bàn bạc mấy việc vặt vãnh, giống như bị theo dõi từng giây từng phút, ngày mai lại để cậu có cơ hội cùng đi làm nhiệm vụ quan trọng với đoàn trưởng, như thể cho cậu nghĩ rằng mình đang đảm nhận một trọng trách rất to lớn.
Loại dấu hiệu lúc tốt lúc xấu này vẫn luôn ùn ùn không dứt, Tô Việt nhất thời cũng đắn đo không chắc nhiệm vụ nằm vùng của cậu sẽ thực hiện được đến đâu. Cậu chỉ có thể một bên tiếp tục duy trì liên lạc với cấp trên tại Bộ vũ trang, một bên xây dựng thành nhân vật không kiêu căng không nóng nảy mà sống một cuộc sống của lính đánh thuê bên trong binh đoàn Ám Nha, làm nhiệm vụ, lấy tiền thưởng, kết bạn, nếu có thời gian rảnh, có thể ra ngoài kiếm thêm ít điểm sát thủ kiếm thêm thu nhập.
Cứ như vậy lăn lê bò lết qua ba năm, Tô Việt từ một người lính đánh thuê mới, trở thành tiểu đội trưởng của binh đoàn Ám Nha huyền thoại, cuối cùng đã nắm được trong tay một ít quyền lực thực sự, bò lên được vị trí trụ cột tầng trung.
Trong kỳ nghỉ đầu tiên của đoàn đội sau khi thành công thăng chức, Tô Việt còn chưa kịp quyết định nên liên hệ với giáo sư Chu trước hay là liên hệ Hồ Khôi trước, thì đã bị một nhóm đồng đội thân quen kéo vào mở một phòng bao cao cấp trong quán bar, nói là muốn chúc mừng muộn việc cậu đã được thăng chức.
Tô Việt không cho là đúng, cậu không có gì đáng để ăn mừng, nhưng nếu là ý tốt của các đồng đội, đồ vật là đáng giá ăn mừng, nhưng nếu là đoàn đội thành viên một phen hảo ý, mặc kệ có phải là một sự cám dỗ mới hay không cậu cũng không thể trực tiếp từ chối. Tô Việt tự nhiên mỉm cười đi vào phòng, giây tiếp theo bước chân cậu liền dừng lại, đáy mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Trên hàng ghế lô rộng rãi sang trọng, Diều Hâu rót cho cậu một ly rượu đặc biệt do đích thân hắn pha chế, Khổng Tước dùng một cặp dao trực tiếp khắc tại chỗ, khắc ruột dưa hấu thành hình dạng cậu không thể ăn nổi, đặt vào đĩa trái cây cho cậu để dành ăn khuya.
Kim Điêu đẩy một chiếc xe con đến, mặt trên rãi đầy hoa tươi, bên trong là chiếc bánh kem Họa Mi đã tỉ mỉ lựa chọn. Trong lúc vô tình cô đã phát hiện Anh Vũ có vẻ rất thích những món nho nhỏ có hương vị thơm ngon này, mỗi lần ăn tuy rằng trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng động tác rất tinh tế, ăn rất nghiêm túc, giống như là trước kia chưa bao giờ được ăn qua.
Cô nói ra suy đoán này khiến mọi người bật cười, đã lớn như vậy rồi ai chưa từng ăn qua bánh kem chứ? Nhưng Họa Mi ngẫm nghĩ nếu Anh Vũ đã thích, vậy thì đặt một chiếc bánh làm quà tặng cũng tốt, mọi người có thể chia nhau ăn cho không khí thêm phần náo nhiệt.
Lính đánh thuê rất ít khi tặng đồ quý hiếm, đồng đội thích cái gì đi mua là được, không phải lính đánh thuê có ít tiền hay keo kiệt, mà họ chú trọng đến việc tận hưởng cuộc sống hơn, vui vẻ với hiện tại, cho nên quà tặng nhìn qua có vẻ không có giá trị, cái quan trọng vẫn là tấm lòng.
Tô Việt khách sáo nói cảm ơn sau đó rất nể mặt mà uống vài ly rượu, lại ăn một miếng dưa giòn ngọt, cuối cùng cầm miếng bánh kem thật lớn chậm rãi ăn trong ánh đèn mờ ảo. Những người khác kết thúc quá trình chúc mừng, bắt đầu đi tìm niềm vui cho riêng mình trong bữa tiệc tối nay, chiếc xe nhỏ chất đầy hoa tươi bị đặt sang một bên, hương hoa trộn lẫn với hương rượu tràn ngập trong không khí.
Tô Việt một ngụm lại một ngụm ăn hết khối bánh kem, cậu uống một ngụm nước, chuẩn bị đứng dậy rời đi, lúc đi ngang mấy đóa hoa kia, cậu do dự vài giây, vươn tay ngắt một nhánh hoa hồng Tinh Vân, đây cũng được coi là một món quà nhỉ?
Cậu không biết chắc mình đã nhận hết quà của mọi người chưa, không biết có để sót ở đâu không? Cậu ở trung tâm bồi dưỡng nhân tài trải qua những cuộc chiến đẫm máu để có được vị trí đứng đầu của hiện tại, không có hoa tươi, cũng không có bánh kem, chỉ có những lời răn dạy ngày càng nặng nề và những nhiệm vụ ngày càng nguy hiểm, đây là bài kiểm tra cho vị trí thủ lĩnh, cũng là nghĩa vụ sau khi trở thành thủ lĩnh.
Tô Việt cất hoa vào trong túi áo khoác, đẩy cánh cửa sau dãy ghế lô nhìn thấy đoàn trưởng đang đứng dựa vào tường gần đó, khi nhìn thấy cậu thì hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt lên người cậu như hình với bóng.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Tô Việt theo bản năng chào hỏi với đoàn trưởng, cất bước muốn rời đi, đã bị đoàn trưởng kéo lại ấn lên tường.
Đồng tử Tô Việt hơi co lại, vừa mới chúc mừng cậu xông, giờ đã muốn ra tay rồi sao? Nhưng nghĩ lại, có lẽ đây mới là tình huống bình thường, tặng quà là để giảm bớt khả năng phòng bị của cậu, khi cậu đã lơi lỏng sẽ rất dễ để lộ ra dấu vết, cho người ta bắt được nhược điểm.
Tô Việt bình tĩnh tự nhiên hỏi: "Đoàn trưởng, anh tìm tôi có việc sao?"
Triệu Thanh bóng gió: "Tìm cậu có việc hay không, cậu không biết?"
Tô Việt không nói nên lời, hôm qua cậu mới cùng Triệu Thanh làm xong nhiệm vụ trở về, quá trình thuận lợi, kết thúc hoàn hảo, không chỉ thành công cứu được con tin, bắt được tội phạm, trong quá trình tiến hành nhiệm vụ còn cứu được vài đoàn viên một mạng, thậm chí cũng giúp đoàn trưởng một ơn lớn, đóng vai trò là người bảo vệ và hỗ trợ.
Gia nhập đoàn ba năm, chuyện như vậy thấy nhiều thành quen, tích thưởng cậu đạt được cũng càng ngày càng nhiều, Tô Việt rất chuyên nghiệp, cho dù là nằm vùng cũng sẽ không cố ý không làm hết sức mình.
Triệu Thanh thấy cậu im lặng không nói, nơi này lại nhiều người nhiều miệng, dứt khoát mang người về ổ, thừa dịp những người khác còn chưa kịp trở về, nhốt Anh Vũ trong phòng anh.
Tô Việt hơi ngửa ra sau, cậu không có thói quen thân mật với người khác, nói: "Cảm ơn đoàn trưởng."
Triệu Thanh bị động tác nhỏ của Anh Vũ làm cho thích thú, anh hỏi: "Chuyện trước đây nói với em, đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Tô Việt nhớ lại một chút, nói: "Là trước đây đã hỏi tôi có muốn trở thành người của anh hay không sao? Lúc ấy tôi đã cho anh câu trả lời chắc chắn rồi mà."
Triệu Thanh cười cười, nói: "Khi đó quá vội, chưa chắc là câu trả lời thật lòng của em, bây giờ đã qua một thời gian đã đủ cho em suy nghĩ thật kỹ."
Vốn dĩ tối hôm nay đưa Anh Vũ về phòng, đáp án đã được biểu hiện rõ ràng, nhưng vì để tỏ vẻ tôn trọng, Triệu Thanh vẫn ngước mắt lên, nói: "Nghiêm túc nghĩ kỹ rồi lại rồi nói có tự nguyện hay không, bây giờ em vẫn còn có cơ hội rời đi."
Tô Việt không chút do dự trả lời: "Đoàn trưởng, tôi tự nguyện."
Có thể có cơ hội trở thành tâm phúc của đoàn trưởng Ám Nha, bất kể là người nằm vùng nào cũng sẽ không bỏ qua, Triệu Thanh thận trọng như vậy, chẳng lẽ là vì đề phòng nội bộ Ám Nha chia phe phái đấu đá? Cho nên mới lén chọn một người riêng, còn cần phải trung thực về lịch trình của mình.
Tô Việt tự nhận thấy biểu hiện của cậu không tệ, sau vài lần nắm bắt được cơ hội trong nhiệm vụ, ở trước mặt đoàn trưởng phô bày kỹ thuật và sức mạnh chiến đấu cũng như sự trung thành đáng tin cậy, trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng cậu cũng cạy mở được cánh cửa phòng bị của Quạ Đen.
Triệu Thanh vẻ mặt không đổi đẩy Anh Vũ vào bên trong phòng tắm, nói: "Trước tiên em tắm sạch mùi rượu trên người đi, tôi đã tắm trước khi ra ngoài."
Tô Việt khó hiểu trong phòng đoàn trưởng tắm rửa sơ qua, chờ khi cậu ra, liền thấy đoàn trưởng đã cởi thắt lưng áo choàng tắm ngồi trên giường, ánh đèn trong phòng được chỉnh sang tông mờ nhạt, gió tuyết ngoài cửa sổ không thể thổi tắt ngọn đèn ấm áp này.
Triệu Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cậu đi qua, biểu hiện đắc ý vô cùng rõ ràng, Tô Việt không phải trẻ vị thành niên cái gì cũng đều không hiểu, nhưng cậu không hề nghĩ đến Triệu Thanh sẽ có suy nghĩ như vậy, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Thấy Anh Vũ bất động thật lâu, Triệu Thanh nhíu mày hỏi: "Em không biết làm?"
Tô Việt duy trì bình tĩnh trả lời: "Là lần đầu tiên của tôi."
Triệu Thanh thản nhiên: "Tôi cũng là lần đầu tiên, em chưa từng xem qua video để học hỏi sao?"
Tô Việt thầm nghĩ nhiệm vụ của lính đánh thuê nhiều như vậy, nhiệm vụ của nằm vùng gian khổ như thế, cậu lấy đâu ra thời gian nghiên cứu video đây?
Cậu lướt nhanh từng chi tiết trong quá khứ, đại khái là muốn chải vuốt lại nguyên nhân cốt lỗi của sự việc, lúc này trong lòng lại có chút khó tả: "Đoàn trưởng, nếu không hôm nay thì bỏ đi?"
Tô Việt kiên trì: "Hay là để lần sau đi, tôi về trước chuẩn bị thật tốt được không?"
Triệu Thanh cười khẽ, nói: "Biết em tuổi trẻ non nớt, không sao, tôi đã sẵn sàng rồi."
Tô Việt khó khăn bước qua, làm một người nằm vùng, cậu dương nhiên có thể suy đoán ra đâu là lựa chọn tốt nhất, hiện tại có lẽ là may mắn đã đến, cũng có thể là Quạ Đen úng não, cơ hội hiếm có để vươn lên đỉnh cao bất ngờ xuất hiện, nếu có thể trở thành người bên gối Quạ Đen, đó chính là một mối quan hệ thân mật khăng khít.
Nhưng khi chuyện đến trước mặt, Tô Việt vẫn chọn từ bỏ, cậu thản nhiên nói: "Đoàn trưởng, ta không muốn như vậy."
Triệu Thanh đang mở gói hàng chợt ngẩn người, nói: "Em không thích mang cái này?"
Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn ném đồ vào thùng rác, dễ tính nói: "Cũng may mỗi năm đều có kiểm tra sức khoẻ toàn diện cho tập thể, theo sở thích của em đi."
Tô Việt: "?"
Triệu Thanh nhướng mày nhìn cậu, nói: "Còn chưa lên, em không phải không được chứ?"
Tô Việt: "......"
Cậu cố gắng từ chối lần nữa, lại bị Quạ Đen áp chế kéo lên giường, chiến lực B- ở trước mặt cấp A, chỉ có thể bị nuốt chửng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]