Editor: Cafe26
Tống Duyên Minh là thuyết vô thần, chế nhạo lạnh lùng nói: “Phong kiến mê tín”.
“Tôi biết anh không tin, tôi mới nói là trước đây tôi cảm sôt nên não hư rồi. Nếu như không có phong kiến mê tín đó, vậy vì sao tôi nằm mơ thấy cha tôi mất thích, cha tôi thật sự mất tích, tôi nằm mơ thấy mẹ tôi bệnh chết thì bà ấy thật sự bệnh chết?”
Kiều Uyển Uyển hít sâu, nắm chặt tay, “Một lần hai lần, tôi cảm thấy là trùng hợp, nhưng nếu tôi mới với anh, tôi còn mơ thấy cha anh có sỏi bàng quang, tối nay sẽ phát bệnh?”
Mặt Tống Duyên Minh lạnh lùng: “Sức khỏe cha tôi rất tốt! Căn bản thì ”
Anh sau đó chưa nói xong, trên truyền đến tiếng gõ vội vàng “Rầm rầm rầm”.
“Duyên Minh! Mau mở cửa, cha con đau bụng, con nhanh dậy, đưa cha con đi bệnh viện!”
Giọng bà Tống lo lắng ở cách cửa truyền đến.
Tống Duyên Minh tim đập mạnh, không thể tưởng tượng nhìn Kiều Uyển Uyển.
“Xem, tôi nói không sai?” Kiều Uyển Uyển nhướng mày, nhưng nghĩ đến cha người khác bị bệnh, vẻ mặt cô quá vui mừng cũng không tốt, lập tức bộ dạng lo lắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456529/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.