Editor: Cafe26
Tống Duyên Minh nghiền cùi ngón tay: “Cô như vậy, là trả thù tôi trước đây từ chối cô sao?”
“Không có!” Kiều Uyển Uyển đột ngột ngâng khóe mắt hoa anh đào lên, trong mắt hiện len vẻ oan ức nhìn Tống Duyên Minh, dùng lực nói rằng, “Thật sự không có! Tôi sao lại lấy chuyện hôn nhân đại sự, làm công cụ trả thù? Như vậy đối với bản thân tôi cũng không có lợi gì, tôi vẫn là con gái, làm như vậy tôi tổn thất cũng rất lớn!”
“Vậy cô cho tôi một lý do thích hợp, không nên nói với tôi mấy loại cảm sốt, tôi không phải kẻ ngốc”.
Tống Duyên Minh đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, tay chỉ cái ghế bên cạnh, biểu thị muốn Kiều Uyển Uyển ngồi xuống nói chuyện.
Kiều Uyển Uyển nhéch môi, dưới cái nhìn tập trung của anh, ngoan ngoan ngồi xuống.
Cơ thể cô yếu đuối, dưới ánh đèn chiếu xuống, khiến người khác trong lòng mong muốn bảo vệ.
Giọng nói, cũng mền mại, yểu điệu.
“Tôi, tôi lúc nhỏ mơ cha tôi đi rồi, cũng không trở về nữa, ông thật sự không trở về nữa”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456528/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.