Editor: Cafe26
Gió đêm thổi nhẹ, Kiều Uyển Uyển cảm thấy lạnh lạnh, nhưng cái lạnh đó không so nổi lạnh lẽo trong lòng cô.
Không chờ cho Kiều Uyển Uyển nghĩ ra câu trả lời, Tống Duyên Minh nắm lấy tay cô, “Đi!”
Kiều Uyển Uyển nhìn thấy phương hướng của họ lại hướng về trong làng, bỗng cuống cả lên, muốn dùng ngay cái chiêu thức vừa học được trong không gian kia để đối phó Tống Duyên Minh, nhưng vừa nghĩ đến Tống Duyên Minh là nam chính có khí chất của nam chính, chọc giận anh ta chẳng khác gì đi tìm chết, nên Kiều Uyển Uyển nhẫn nhịn, tiếp tục giả vờ yếu đuối.
“Anh thả tôi ra! Tôi không về đâu... về rồi, người nhà tôi lại ép tôi gã cho Vương Lai Phúc lần nữa!”
Tống Duyên Minh tiến lên một bước, quay đầu nhìn cô.
Dưới ánh trăng, Kiều Uyển Uyển quàng một chiếc khăn xếp màu đỏ, tóc mái trên trán hơi lộn xộn, khuôn mặt nhỏ xinh cũng ửng hồng vì đấu tranh kịch liệt, khiến cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm thanh tú và rung động lòng người.
Yếu đuối như một đóa hoa mỏng manh cần được chăm sóc nâng niu.
Tống Duyên Minh trong tiềm thức mền lòng, sắc mặt lạnh ngắt, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cô yên tâm, tôi đưa cô về là để nói rõ ràng với người nhà cô, cô là người mà Tống Duyên Minh muốn kết hôn, để họ trả lại tiền lễ cưới”.
“Lấy đâu ra tiền để trả? Người nhà tôi đã tiêu hết sạch rồi”.
Nói đến chuyện này Kiều Uyển Uyển nổi tức!
Nếu không phải có những người thân không đáng tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456506/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.