Editor: Cafe26
Tống Duyên Minh nhìn thấy Kiều Uyển Uyển không nói gì, cho rằng cô quá vui mừng, không biết nói gì.
Không ngờ Kiều Uyển Uyển thừa cơ hội thoát khỏi tay của anh: “Cho dù anh nói gì, tôi cũng không về”.
Tống Duyên Minh nhăn mặt.
Phụ nữ thật phiền phức!
“Cô không về dự định đi đâu?”
Kiều Uyển Uyển cúi đầu, dùng mũi giày vải đen đá vào những viên đá nhỏ bên vệ đường.
Cô đâu biết phải đi đâu? Trời đất rộng lớn, không có một nơi để ở.
“Dù sao tôi cũng không về! Ngộ nhỡ Vương Lai Phúc không cần tiền, đến lúc đó anh cũng đi rồi, Vương Lai Phúc lại trói tôi về phải làm sao?”
Tống Duyên Minh nghĩ lại phong cách làm việc kiêu ngạo của Vương Lai Phúc, lại nhìn Kiều Uyển Uyển như một bông hoa yêu đuối dưới ánh trắng, đụng phải sẽ như những cánh hoa rơi.
“Cô cùng tôi lên thị trấn?”
Kiều Uyển Uyển cắn răng, gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456507/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.