Editor: Cafe26
Kiều Uyển Uyển đứng cạnh bên xem kịch, nhìn thấy Vương Lai Phúc bỏ chạy, cô cũng mím môi, nín thở rồi, nhẹ nhàng quay người bỏ chạy.
Cô không muốn gả cho thôn bá của làng, cũng không muốn gả cho Tống Duyên Minh!
Giờ không chạy thì chờ đến khi nào mới chạy được? “Đứng lại”.
Tống Duyên Minh lạnh giọng nói.
Cả người Kiều Uyển Uyển như đông cứng lại, cô cứng ngắc quay về phía Tống Duyên Minh, khóe miệng nở nụ cười khô khốc: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tống Duyên Minh khẽ nhăn đôi lông mày, tiểu hồ ly lại đang giả vờ ngu với anh, anh cũng không tin rằng Kiều Uyển Uyển không đoán được việc anh đến đây là chỉ để tìm cô.
“Kiều Uyển Uyển, tôi đã nói đừng giở trò với tôi!”
“Đồng chí Tống, anh hiểu lầm rồi. Tôi không cố ý cho anh leo cây. Người nhà tôi đã nhận tiền lễ cưới của Vương Lai Phúc, còn nhốt tôi lại. Tôi cũng chỉ vì đi tìm anh! mới chạy trốn ra ngoài”.
Kiều Uyển Uyển nhấn mạnh rằng đó là vì anh, rồi dùng đôi mắt hoa anh đào ấm ức, nhìn Tống Duyên Minh.
Một lúc, Tống Duyên Minh cảm thấy việc Kiều Uyển Uyển suýt chút nữa bị thôn bá làm nhục, tất cả đều là lỗi của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456505/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.