Tô Cảnh Lâm vác cái báo lớn từ bên ngoài vào nhà, cười cười với Tô Diệp. Diệp Mai nhíu mày quan sát. Tô Cảnh Lâm tháo dây mở miệng bao, bên trong chứa đầy da hươu sao và lông thỏ mềm mại. Ánh mắt Tô Diệp rực sáng lấp lánh, giờ nàng mới nhớ chuyện đã nhờ biểu ca. Sung sướng ôm da hươu… lo gì không có ủng. Tô Diệp chưa sờ đã nư, da hươu sao bay vèo về phía Diệp Mai mất tiêu. Diệp Mai nói: “Da hươu nguyên vẹn hiếm có, nếu dùng làm ủng da thì hơi lãng phí, giữ lại may áo kép. Nương đóng ủng lông thỏ cho con.”
“Chỗ đế này phần con khâu dán, nương và tỷ tỷ tập trung đóng ủng cho con.” Diệp Mai chuyển nguyên chồng dầy cộp sang chỗ Tô Diệp ngồi.
Tô Diệp ỉu xìu: “Bữa tối con muốn ăn chân giò xông khói hầm”
Diệp Mai lạnh lùng: “Giữ chân giò chờ nấu cơm tất niên.”
Tô Diệp dỗi: “Con không ăn cơm tất niên.”
Diệp Mai thỏa hiệp: “Buổi tối nương xào thịt xông khói.”
Tô Diệp phụng phịu trong lòng: con thèm thịt chân giò cơ mà, có thèm thịt xong khói đâu.
Chiều hôm sau, Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm nhận trước một đôi ủng lông thỏ. Những thành viên khác chờ nhận sau. Tô Diệp xỏ thử, dài rộng vừa vặn thích hợp, mặt trong lông thỏ xù xù ấm áp mềm mại. Tô Diệp, Tô Cảnh Lâm, Diệp Đức Võ tung tăng vào rừng. Hệ thống bẫy rập khu bìa rừng cơ bản đều trống rỗng, nhỡ có con gì lọt hố cũng bị người ta trộm sạch rồi. Ba người kiên nhẫn lội bộ về phía hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352447/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.