Anh em họ Diệp đẩy măng về tới nhà thì thấy cha đã quay lại từ phủ thành còn mua thêm lu gốm cỡ lớn đang dựng đứng trên sân. Diệp Quốc Kiện nhìn xe măng đầy ắp, vui mừng nói: “Hôm nay rao bán măng cho mấy tửu lâu, chưởng quầy định giá cao còn hứa hẹn có bao nhiêu cứ chở đến bấy nhiêu, họ nhập tất. Vừa hay ngày mai ta lại chở chuyến măng này vào thành.”
Tô Diệp mới đào cả ngày, chán ngán ỉu xìu chưa muốn đi.
Tô Cảnh Lâm thấy bóng lưng con gái khẽ rụt, cảm xúc hạ xuống, cười cười động viên: “Diệp tử, cha mua quà cho con này, đoán thử đi nào.”
Tô Diệp nói: “Cung tên”
Tô Thế Vĩ bàng hoàng: “Sao con biết?”
Tô Diệp: “Cha cười tươi thế kia, thiếu điều vẽ hẳn trên trán.”
Tô Cảnh Lâm vuốt nhẹ mái tóc óng mượt của muội muội: “Ngày mai ca dẫn muội lên núi đào măng trúc, đào xong thì muội được phép ở lại dùng thử cung tên mới. Giờ vui vẻ lên nhé, vào xem thử quà như thế nào. Ca mua của nhà một thợ săn ở thôn họ Quách. Hoàn cảnh địa lý Quách gia thôn tương tự thôn chúng ta, núi rừng bao quanh tứ phía. Từ đây sang đấy cách mấy ngọn đồi cao nhưng chưa có đường mòn thông thẳng sang.”
Tô Cảnh Lâm mở bao nải hành lý, nhấc cung tên và ống đựng tên ra. Tô Diệp thích ngay từ ánh mắt đầu tiên nhưng có vẻ chiều dài cung chỉ thấp hơn nàng chút xíu, khi sử dụng không quá thuận tay. Tô Diệp nghi hoặc nhìn Tô Cảnh Lâm, ánh mắt mang tia dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352448/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.