Tô Diệp đẩy xe lên sườn núi bắc, cuốc bỏ bề mặt đất đá trên cùng, đào lấy đất thịt nằm bên dưới. Đổ đất xuống sân, đập vụn bằng cán cuốc, nhặt bỏ đá và rễ cỏ rồi xúc vào sọt tre sàng lọc lần cuối. Đảm bảo đất hết tạp chất, kích thước đồng đều mới vận chuyển về hố nông. Nửa ngày cặm cụi, đất xâm xấp mặt hố, còn cách tầm nửa lóng tay. Tô Diệp đổ nước, dùng gậy gỗ quậy đều. Hỗn hợp bùn nhão hòa quện, để yên cho đất nghỉ một ngày một đêm. Tô Diệp nhờ Tô Thế Vĩ khắc cho nàng đôi giày gỗ đế cao chuyên dẫm bùn. Trời đông rét mướt, nàng không dám to gan cởi chân trần giậm nghiền. Nương nàng mà trông thấy thì chắc bị mắng nổ đầu. Tô Diệp nhìn Diệp Đức Chinh chòng chọc. Ông biểu ca này to cao rắn chắc, vô cùng khỏe mạnh, huynh ấy giậm chân trần không nhiễm lạnh cảm mạo đâu nhỉ… Thôi bỏ qua, con cái nhà nào nhà nấy thương.
Diệp Kiến Quốc xong việc về nhà, nhìn mấy anh em loay hoay chọc bùn, cảm thấy hài hước cực, tủm tỉm cười: “Diệp tử, sao không dẫm bằng chân.”
Tô Diệp: “Lạnh”
Diệp Kiến Quốc nói: “Ôi trời, hỏi biểu ca con ấy. Đàn ông đàn ang sợ lạnh cái gì.”
Diệp Đức Chinh đứng hình hoài nghi… phải bố ruột không vậy.
Sớm hôm sau, Tô Diệp một thân một mình kiểm tra bẫy. Bẫy cũ lọt hố hai con thỏ hoang, bẫy mới khá khẩm hơn, lọt lưới tám chú. Tổng cộng hôm nay có mười đầu thỏ. Về đến nhà, Diệp Quốc Kiện đang cởi giày, chân trần giẫm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352446/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.