Khóe miệng Tần Nhất hơi cong, nhưng đều là ý cười trào phúng. Hạ Thiên Vũ có phải đứa ngốc không? Một mặt mơ ước Tần Hàn Vũ, nhưng mặt khác lại châm chọc chê cười em trai người ta, đây không phải đầu óc có bệnh thì là gì.
"Đồ xấu xí, nơi này không đến lượt mày nói chuyện." Hàng lông mày của Hạ Thiên Vũ nhíu lại, trên mặt tràn đầy sự ngang ngược.
"Tần Hàn Vũ nhất định là của tao, đợi sau này tao và anh ấy ở bên nhau, tao nhất định sẽ bảo anh ấy đuổi cổ mày ra ngoài." Hạ Thiên Vũ vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tần Hàn Mạt.
Cô ta luôn cảm thấy Tần Hàn Mạt là vết nhơ cả đời của Tần Hàn Vũ. Nam thần đẹp trai như vậy, tại sao lại có thể có đứa em trai xấu như thế cơ chứ.
Tần Nhất liếc mắt nhìn Hạ Thiên Vũ một vòng, sau đó trong lòng lặng lẽ đưa ra đánh giá, người này là một tên não tàn.
Tần Hàn Mạt không thèm để ý đến cô ta, anh hoàn toàn không muốn nói chuyện với người đầu óc có bệnh. Dù ngươi nói bất cứ chuyện gì, cô ta đều sẽ nghe không lọt, khăng khăng cho rằng tất cả mọi việc mình làm đều đúng.
Tần Hàn Mạt bơ Hạ Thiên Vũ, dắt Tần Nhất vòng qua đám người Hạ Thiên Vũ.
"Mày, mày đứng lại đó cho tao! Đồ xấu xí kia, tao ra lệnh cho mày dẫn tao đi gặp anh Hàn Vũ."
Hai tay Hạ Thiên Vũ chống nạnh, nổi giận đùng đùng quát lên. Tần Hàn Mạt xấu xí đáng chết, lại dám không để ý tới cô ta, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382225/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.