(*người có lời nói và hành động đi ngược nhau; nói một đằng làm một nẻo)
Mặc dù người qua lại trên đường bị Lục Nguyên Thịnh xua đuổi đi, nhưng sau khi mọi người thấy Lục Nguyên Thịnh không còn ở đây lại nhao nhao tràn ra, đường phố một lần nữa náo nhiệt trở lại.
"Chợ bán thức ăn ở đâu?"
Tần Hàn Mạt che ô cho Tần Nhất, chỉ vào phía bên trong cùng: "Ở chỗ đó. Nhất Nhất, em thích ăn gì, lát nữa chọn nhiều một chút, trở về để cha làm cho em, tay nghề của cha rất tốt."
Tài nghệ nấu nướng của Tần Miễn quả thật không tệ. Ông yêu vợ mình, cả ông và Tôn Chỉ Lan đều không thích mời bảo mẫu, mà ông cũng không muốn để cho Tôn Chỉ Lan mệt nhọc, cuối cùng tự bản thân học nấu ăn, cho dù công việc có bao nhiêu bận bịu, mỗi ngày ông đều sẽ đúng giờ về nhà.
Lời của Tần Hàn Mạt không khỏi khiến Tần Nhất nhớ tới chuyện lúc trước, khi đó, cô đặc biệt vì Tần Miễn học nấu ăn, thế nhưng cô lại bị ông không chút lưu tình ghét bỏ ra mặt. Đến nay, cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt vô tình lạnh băng của Tần Miễn.
Khí lạnh trên người Tần Nhất bỗng nhiên đậm lên, khuôn mặt nhỏ cũng lạnh đi, bầu không khí hoà hoãn vừa rồi trở lại tình trạng sượng sùng trước đó.
"Không cần, tôi không muốn ăn."
Ngữ khí lạnh như băng khiến Tần Hàn Mạt có chút không hiểu, bầu không khí đang tốt, tại sao đột nhiên lại trầm xuống rồi?
Chợ bán thức ăn cũng khá náo nhiệt, hiện tại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382224/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.