Chương trước
Chương sau
Trong đêm tối yên tĩnh, sự tình gì cũng không có phát sinh. Hai bên đều an toàn vượt qua một đêm.
Sáng sớm, Tần Nhất đúng giờ tỉnh lại. Sau khi thu thập xong, cô xốc lều vải lên, Vân Hoán đã dậy trước cô, lúc này đang chuẩn bị bữa sáng.
Vân Hoán thấy Tần Nhất ra thì đi tới, anh mở một hộp sữa bò đưa cho Tần Nhất. Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, còn mang theo vài tia lười biếng, vô cùng chọc người.
"Ngủ có ngon giấc không?" Vân Hoán tặng một nụ hôn chào buổi sáng lên má Tần Nhất, sau đó ôm Tần Nhất đặt lên trên ghế. Không sai, chính là ghế. Có không gian, Tần Nhất đương nhiên sẽ không ủy khuất chính mình, cô sớm đã dời bàn và mấy cái ghế từ trong không gian ra ngoài.
Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Ánh mắt Vân Hoán nhu hòa, nhẹ nhàng chải tóc cho Tần Nhất. Tóc đen xuyên qua các kẽ ngón tay thon dài của anh, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.
Nắng sớm êm dịu chiếu xuống, thiếu niên xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế màu trắng, ngoan ngoãn cắn ống hút, mắt phượng nheo lại, mang theo vài tia lười biếng và giảo hoạt. Người đàn ông cao lớn tuấn lãng sau lưng dịu dàng chải vuốt tóc cho thiếu niên, cưng chiều dưới đáy mắt như muốn tràn cả ra ngoài.
Mỹ hảo, ấm áp, hai soái ca vô cùng thích hợp dùng để dưỡng mắt, thế nhưng đập vào mắt Tần Hàn Vũ lại khiến anh rất không thoải mái. Bảo Bảo của anh, anh còn chưa từng chải đầu, buộc bím tóc xinh cho xinh cô đâu, bây giờ còn bị một tên đàn ông khác tới giành trước.
Tần Hàn Vũ cảm thấy người mà bây giờ bản thân ghét nhất chính là con hàng đã cướp đi Bảo Bảo của anh, Vân Hoán.
Tiểu Linh Hồ phát giác cảm xúc Tần Hàn Vũ dao động, cho là anh không vui, cái đuôi lông xù nhẹ nhàng cọ cọ cổ Tần Hàn Vũ, im lặng an ủi.
Tần Hàn Vũ vỗ nhẹ đầu tiểu Linh Hồ, sau đó điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mỉm cười đi đến.
Cách đó không xa, một đôi mắt đẹp chăm chú tập trung vào ba người Tần Nhất, khóe miệng cô ta có chút cong lên, hóa ra bọn họ là loại quan hệ này, vậy thì dễ làm rồi.
Ba người Tần Nhất ăn xong bữa sáng, sau đó thu dọn đồ vật vào trong không gian. Đang chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên truyền đến một trận huyên náo. Ngước mắt nhìn qua, hóa ra lại có người đến đây.

Khóe miệng Tần Nhất cong lên, không ngờ lại là người quen.
Lâm Bình cũng nhìn thấy người tới, mặt mũi anh ta tràn đầy kinh ngạc: "Tiểu bạo lực, tại sao cô cũng tới?"
Người được gọi tiểu bạo lực là một tiểu la lỵ có dáng vẻ vô cùng đáng yêu, vóc dáng nhỏ nhắn cao khoảng một mét năm năm, mặt búp bê tinh xảo, mắt to tròn tròn, nếu như mặc một bộ váy bồng bồng, vậy sẽ vô cùng giống một con búp bê sống.
Chỉ có điều, mặt của búp bê lại là loại mặt than, hoàn toàn không có bất kỳ biểu cảm gì.
Búp bê không lên tiếng, ngược lại có một nữ sinh từ đằng sau xuất hiện, trừng mắt nhìn Lâm Bình: "Anh gọi ai là tiểu bạo lực, cẩn thận tôi đánh anh."
"Bảo Bình, được rồi." Búp bê mở miệng.
Đặng Bảo Bình hừ lạnh một tiếng, hung ác trừng Lâm Bình một cái, sau đó mới quay về đứng sau lưng búp bê.
Tần Nhất cười khẽ một tiếng, nói: "Bảo Nhi, Tình Thiên, đã lâu không gặp."
Đặng Bảo Bình nghe thấy có người gọi tên mình, ngước mắt nhìn theo thanh âm, lập tức trông thấy thiếu niên tuấn tú, mặt mày xinh đẹp, ánh nắng sớm chiếu xuống người thiếu niên, thoạt nhìn như đang phát sáng vậy.
"Nam, nam thần công tử, thật là nam thần sao?" Đặng Bảo Bình sửng sốt, mắt hạnh mở lớn không dám tin, nhưng lại tràn đầy vui sướng.
"Ừ, là tôi." Tần Nhất vừa nói xong, Đặng Bảo Bình liền bổ nhào vào trong ngực cô, hai mắt đỏ ửng, giống như bé thỏ trắng chọc người yêu thương.
"Quá tốt rồi, em biết nam thần sẽ không có chuyện gì mà, anh là nam thần công tử, chuyện gì có thể làm khó được anh cơ chứ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.