Chương trước
Chương sau
Đáy mắt Thanh Thanh bắn ra vô hạn hận ý, nhưng trên mặt vẫn cười dịu dàng, vũ mị câu người: "Mọi người cùng nhau đi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút."
Tần Nhất sao không đoán được tâm tư của cô ta, đối với loại người này, cô thật không biết nói cái gì mới phải. Rõ ràng đã nhắc nhở qua, là bọn hắn không tin cô, cuối cùng lại đổ hết tất cả tội danh lên trên người cô.
Tần Nhất nhìn Thanh Thanh một cái thật sâu, khóe miệng hơi cong lên, mắt phượng đen nhánh ngưng lại, khiến trong lòng Thanh Thanh giật mình, phảng phất như nơi tối tăm nhất trong lòng bị đối phương nhìn thấu.
"Tùy cô." Thanh âm thiếu niên trong trẻo, dễ nghe.
Tần Nhất lôi kéo tay Vân Hoán tìm một chỗ đất trống, từ trong không gian lấy ra lều vải.
Lâm Bình thấy thế thì vội vàng hỏi: "Mấy người làm gì vậy, không phải nói tiếp tục đi về phía trước sao?"
Tần Nhất đưa lều vải trong tay cho Vân Hoán, mặt mày thanh lãnh: "Tôi nói hiện tại liền đi lúc nào? Sắc trời quá muộn, bây giờ là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu như tùy tiện đi vào thì quá nguy hiểm, trời hửng sáng xuất phát sẽ an toàn hơn."
"Thế nhưng, chúng tôi không mang gì cả, chúng tôi phải ngủ chỗ nào?" Lâm Bình nhịn không được phàn nàn.
Thanh Thanh tiến lên, cô ta cười dịu dàng nhìn Tần Nhất: "Không biết mấy người còn dư lều vải hay không, có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút chứ, tất cả mọi người cũng là bạn bè mà."
Tần Nhất nhướn mày cười một tiếng, tà khí lẫm nhiên: "Muốn mượn à, cũng không phải không thể, dùng tinh hạch đến đổi là được. Trên đời này không có cái gì là đồ cho không cả, nể mặt tất cả mọi người đều là bạn bè, tôi cũng không nhiều muốn, năm mươi tinh hạch là được."
Lâm Bình suýt chút nữa thổ huyết, năm mươi tinh hạch! Vậy mà cũng dám mở miệng? Năm mươi tinh hạch là cỡ nào trân quý, ở trong căn cứ đều có thể đổi hai cân thịt đó.
"Đây là muốn ăn cướp à." Một tên đàn ông mắt nhỏ trong đội Lâm Bình nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tần Nhất búng tay một cái, dáng vẻ nhìn vô cùng vô lại, có lẽ người có giá trị nhan sắc cao chính là tùy hứng như vậy, cũng làm cho người ta chán ghét không nổi: "Bản công tử chính là vô lại, anh có thể làm gì tôi? Một giá thôi, năm mươi tinh hạch."
Lâm Bình liếc nhìn ba người còn lại, khẽ cắn môi, vẻ mặt đau lòng: "Được."
Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Tần Nhất vui vẻ đưa một bộ lều vải cho Lâm Bình, cô đếm đếm năm mươi viên tinh hạch trong tay, mắt phượng híp lại, khóe miệng cong cong.
Vân Hoán nhịn không được bật cười, vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Tần Nhất, động tác vô cùng thân mật: "Tiểu mê tài."
Tần Nhất thản nhiên thu hồi tinh hạch, nhìn thoáng qua Tịch đang nằm ngoài trên vai Vân Hoán: "Anh không hiểu, nuôi mấy cái động không đáy rất vất vả."
Trước khi chuẩn bị ngủ, Tần Nhất rắc xung quanh lều vải một chút độc phấn. Đây là Khuynh Ca cho cô, nghe nói dính vào một chút xíu sẽ lập tức ngã xuống.
Bốn người Lâm Bình chen chúc trong một cái lều vải, anh ta có chút trách cứ nhìn Thanh Thanh: "Cô nói đi, tại sao cô còn muốn đi theo đám bọn họ? Phía trước rõ ràng rất nguy hiểm, tại sao chúng ta không quay trở về?"
Lâm Bình hiện tại có chút sợ, anh ta biết thứ bên trong không phải thứ đội anh ta có thể đối phó, ba người Tần Nhất cũng đã nói rõ sẽ không giúp bọn hắn.
Thanh Thanh âm trầm nhìn Lâm Bình: "Sợ cái gì, có bọn họ ở đây, có cái gì phải sợ? Cùng lắm thì đến lúc đó đẩy bọn họ ra làm mồi nhử, chúng ta ở phía sau ngồi làm ngư ông đắc lợi là được. Chẳng lẽ anh không muốn lấy được vật kia sao?"
Nhắc tới vật kia, Lâm Bình lại do dự, mục đích bọn hắn lần này tới đây đúng là gì vật kia, nghĩ nghĩ, Lâm Bình vẫn đồng ý.
Thanh Thanh hài lòng gật gật đầu, cô ta xốc lều vải lên, ánh mắt nhìn về phía lều vải của Tần Nhất tràn đầy hận ý. Quang ca, em sẽ báo thù cho anh. Ba người này, một tên cũng đều trốn không thoát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.