Edit: Baotraans
Bên này Tạ Song Kỳ kéo chăn lại cho An Diệp Lễ xong liền quay đầu đi ra ngoài. Một lát sau, cô bưng một ly sữa bò vào phòng nói với An Diệp Lễ: "Anh uống sữa bò rồi nằm xuống ngủ một lát đi, hiện tại không cho phép ngồi dậy."
An Diệp Lễ cầm cái ly có chút dở khóc dở cười. Trước kia cảm thấy tính cách Tạ Song Kỳ là loại không dính khói lửa phàm tục, giống hệt An Hạnh Phương mẹ anh, có chút lãnh đạm nhưng kỳ thực nội tâm lại yếu ớt. Lần đầu khi nhìn cô anh liền cảm thấy chính mình phải đem hết thảy thứ tốt dành tặng cô, sẽ không để cô cùng mẹ mình số phận giống nhau, biết chồng phản bội hàng đêm trộm rơi lệ.
Không nghĩ tới khi cưới Tạ Song Kỳ mới phát hiện, cô kì thật còn có chút tiểu bá đạo đáng yêu.
Tạ Song Kỳ đã thay áo ngủ, là quần áo Tạ An Mẫn mới đưa qua hôm trước. Ai có thể nghĩ tới một nữ nhân trên màn hình trang điểm hoa hòe lộng lẫy quyến rũ, hiện tại ở nhà mặc áo lông vàng nhạt rộng thùng thình, tóc đen thắt bìm thả lỏng một bên rũ xuống. Cô cứ như vậy an an tĩnh tĩnh đứng ở mép giường. Sau khi anh uống xong sữa bò liền giúp anh để cái ly ở một bên, rồi lại giúp anh kéo chăn vào. Cô hướng anh nói: "Ngủ đi, một hồi tỉnh dậy liền có cơm trưa thơm ngào ngạt."
Nhìn Tạ Song Kỳ một bộ dáng như chị gái chăm sóc em trai nhỏ, An Diệp Lễ vừa buồn cười vừa hưởng thụ. Mẫu thân An Hạnh Phương tuy rằng rất yêu thương anh, nhưng lại không sủng nịnh. Có thể nói đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác tiểu hài tử được che chở a.
Có thể là sữa bò ấm áp nổi lên tác dụng, cũng có thể là An Diệp Lễ thực sự đau đầu, tóm lại anh rất nhanh đã ngủ rồi.
Tâm tình Tạ Song Kỳ rốt cuộc cũng buông xuống một nửa, hôm nay An Diệp Lễ không có giống đời trước phát sốt, cũng không cần đến bệnh viện.Hơn nữa, cô về sau nhất định sẽ chiếu cố thân thể anh thật tốt, ném cái vận mệnh tang thương gì đó của anh ra chỗ khác. Người đàn ông ẫn nhẫn, khoan dung này, cô nhất định bồi thường cho anh thật tốt, để anh cùng cô đi hết quãng đời còn lại.
______________________________
Sau khi trọng sinh đến, tâm tình Tạ Song Kỳ luôn ở trạng thái vui sướng, công việc trước và sau kết hôn đều tạm thời dừng lại. Quảng cáo và đóng phim cũng không tiếp nhận.
Bởi vì An Diệp Lễ chồng cô nuôi nổi cô!!!
Tuy rằng sinh hoạt của cô so với người bình thường cao hơn một chút, nhưng bằng vào di sản An Diệp Lễ để lại cho cô đời trước, cô muốn gì cũng đều bỏ ra được. Đời trước cô cũng là nguyện ý an an phận phận ở nhà làm sâu gạo. Chuyện công việc chờ thân thể An Diệp Lễ tốt lên, lúc sau lại nói.
Đối với Tạ Song Kỳ lúc này, không có gì quan trọng so sánh được với An Diệp Lễ.
Có lẽ là trải qua một đời, Tạ Song Kỳ thấy được, đối với An Diệp Lễ bản thân cô có bao nhiêu quan trọng. Bộ mặt anh thích ở cô không phải là cô gái thanh lãnh, cao quý, không dính khói lửa phàm tục trên màn ảnh mà là tiểu khả ái ăn mặc ở nhà thoải mái, đối với anh làm nũng, chơi xấu, ngang ngược vô lí.
Nếu không phải thật sự như thế, Tạ Song Kỳ cũng không biết chính mình còn có bộ dáng này.
Nhìn An Diệp Lễ vĩnh viễn tươi cười sủng nịnh, Tạ Song Kỳ ở trong lòng cảm ơn ông trời vô số lần.
Trừ bỏ việc cảm ơn ông trời, Tạ Song Kỳ còn có một đại công trình lớn khác. Chính là nuôi tốt An Diệp Lễ, mỗi ngày muốn bổ sung rất nhiều protein, còn có thực phẩm nhiều Canxi hỗ trợ xương cốt. Nhưng là ai ngờ đến An Diệp Lễ nhìn qua chẳng sợ cái gì mà lại sợ ăn cá. Vì thế hình tượng to lớn của An Diệp Lễ ở trong lòng Tạ Song Kỳ nháy mắt sụp đổ. Nhưng An Diệp Lễ vẫn cứ điềm nhiên.
Cho nên, một loại hình thức đối thoại thường xuyên xảy ra ở An Diệp Lễ và Tạ Song Kỳ là như thế này.
"ông xã, ăn cơm."
An Diệp Lễ vùi đầu ăn ăn ăn.
"ông xã, ăn cá." Một chiếc đũa gắp thịt cá bỏ vào chén An Diệp Lễ.
An Diệp Lễ đẩy cá ra tiếp tục ăn ăn ăn.
"Ông xã, mau ăn cá, cá đối với thân thể anh rất tốt a."
An Diệp Lễ biểu tính hơi cứng đờ, giả vờ không nghe được, tiếp tục ăn ăn ăn.
"Ông xã" Tạ Song Kỳ kẹp một khối cá đưa đến miệng An Diệp Lễ, bộ mặt dữ tợn: "Anh, mau ăn cho em!!"
An Diệp Lễ ngẩng đầu nhìn trời, rơi lệ đầy mặt nghĩ thầm: Thiên a, đây là làm sao vậy??
Hôm nay sự nghiệp bắt An Diệp Lễ ăn cá của Tạ Song Kỳ đã làm xong. Lúc sau, lại thấy dáng vẻ khó có thể nuốt của An Diệp Lễ, đột nhiên tà tâm nổi lên, cầm lấy di động chụp răng rắc, nhắm ngay An Diệp Lễ chụp mấy tấm.
Nhìn người trong màn hình di động, Tạ Song Kỳ lại một lần cảm thấy, An Diệp Lễ lớn lên thật là đẹp. Nét đẹp của anh tuy không quá khoa trương, nhưng mà liếc mắt một cái xem qua liền rất thoải mái. Còn có, xung quanh anh tản ra khí chất ôn tồn lễ độ, thật phù hợp với cụm từ "công tử như ngọc". loại cảm giác này chính là vô số nam minh tinh muốn học mà học không được.
Đột nhiên, Tạ Song Kỳ lại có một ý tưởng, cô muốn ở trên mạng làm một cái blog, không lấy danh nghĩa minh tinh, đem sinh hoạt hằng ngày của cô cùng An Diệp Lễ chụp thành ảnh chụp, viết bài chia sẻ cùng mọi người. Đợi đến lúc hai người già đi, cũng có thể cùng nhau quay đầu nhìn lại một khoảng thời gian tốt đẹp.
Tạ Song Kỳ cảm thấy ý tưởng này thật tốt. Quay đầu lại cùng An Diệp Lễ nói một chút, mới cảm giác được anh có chút cứng đờ.
___________________
Hế lô mọi ngừi, mình đã trở lại rồi đây. Bữa giờ quá bận nên tạm drop truyện một thời gian, nay em trở lại, sẽ cố gắng nhanh nhất có thể up truyện cho mấy bạn nè.
Mấy quý cô tiện tay cho mình xin vài ngôii saoo nhỏ nhoaaaa...!!!