Edit: Baotraans
Buổi sáng khi An Diệp Lễ tỉnh dậy, thì liền thấy một một hình ảnh như thế này. Bà xã mới cưới về đỉnh đầu để ở hõm vai mình, khóe miệng thỏa mãn nhếch lên, giống hệt con mèo nhỏ vừa mới ăn vụng.
Gương mặt nho nhỏ trắng nõn hơi hồng lên, cánh mũi tinh xảo vì hô hấp mà động nhẹ. Đáng yêu vô cùng!!
Tay nhỏ của cô còn bắt lấy cánh tay anh, chân cũng gác trên đùi anh. Loại xúc động mãnh liệt này làm hốc mắt An Diệp Lễ lập tức đỏ lên.
Thấy Tạ Song Kỳ có dấu hiệu thức tỉnh, An Diệp Lễ đột nhiên có chút khiếp đảm. Anh nhanh chóng nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ. Bên này, Tạ Song Kỳ cả đêm đều nằm mơ. Trong mơ đều thấy cô tỉnh lại phát hiện không còn ở trong thế giới có An Diệp Lễ nữa, trọng sinh chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Giờ đây, mở to mắt nhìn đến An Diệp Lễ vẫn như cũ ngủ ở bên người mình, hết thảy đều không phải mộng. Cô vươn tay nhỏ chạm vào lông mày An Diệp Lễ, sau đó lại điểm điểm lên môi anh. Xúc cảm ấm áp làm Tạ Song Kỳ có một loại ủy khuất không nói nên lời muốn phát tiết. Vì thế vành mắt Tạ Song Kỳ biến hồng, mũi nhỏ đỏ lên. Cuối cùng rốt cuộc nhịn không được đem vùi đầu trước ngực An Diệp Lễ oa oa khóc lớn.
An Diệp Lễ hiện tại cũng không dám giả bộ ngủ nữa. Vội vàng duỗi tay đẩy bà xã đang nhào vào trong ngực mình để xem cô làm sao mà khóc thành như vậy. Nhưng anh thử rất nhiều lần, như thế nào cũng rút không ra. Tạ Song Kỳ nép vào trong ngực An Diệp Lễ có thế nào cũng không chịu rời ra.
Mười phút trôi qua, tiếng khóc của Tạ Song Kỳ vẫn là không có ngừng. An Diệp Lễ bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ nghĩ một hồi cũng khiến bản thân mình khó chịu. Có phải hay không cô không muốn gả cho anh?
Từ hôn lễ hôm qua đã có thể thấy, cô đối với cuộc hôn nhân này vốn dĩ không cao hứng.
Vì thế anh liền ở bên tai Tạ Song Kỳ nói:"Em đừng khóc, anh sẽ đối tốt với em. Anh thấy em lần đầu tiên thì ngay lập tức thích em, một ngày so với một ngày lại càng thích. Anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc. Em đừng khóc nữa, em vừa khóc anh liền đau lòng, anh cũng muốn khóc."
[Aaaaaaa.....anh chị cute xĩuuuu....]
Tạ Song Kỳ vừa nghe, biết được anh đã sớm thích mình, khóc càng hung tợn.
Thời điểm khóc đến thở hổn hển, Tạ Song Kỳ còn bớt thời giờ cùng An Diệp Lễ bảo đảm:"Anh nói, anh tuyệt đối không bỏ rơi em, anh cả đời phải tốt với em, không được để em một mình mà rời đi, ô ô ô ô, anh mau nói!!"
Sau khi được An Diệp Lễ bảo đảm, Tạ Song Kỳ rốt cuộc ngừng khóc. Ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của An Diệp Lễ, nghĩ nghĩ phỏng chừng là tối qua uống nhiều quá, lại thổi một giờ điều hòa lạnh băng nên đau đầu. Vì thế cô từ trong lồng ngực An Diệp Lễ giãy giụa ngồi dậy.
An Diệp Lễ thấy Tạ Song Kỳ đứng lêm, cũng muốn dậy, nhưng lại bị Tạ Song Kỳ ấn trở về. Tạ Song Kỳ nhìn vào mắt An Diệp Lễ nghiêm túc nói:"Anh tối hôm qua uống nhiều quá nên chắc bị đau đầu, mau ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho em."
An Diệp Lễ bị biểu tình vừa ủy khuất vừa nghiêm túc của Tạ Song Kỳ chọc cười.
Gật gật đầu, liền dựa vào thành giường, không động đậy. Kỳ thật đêm qua uống nhiều quá, buổi sáng nay tỉnh lại thật đúng là có chút đau đầu. Hơn nữa hôm nay không biết như thế nào cái chân đã lâu không đau lại có chút nhức nhối.
________________________
Cuối cùng cũng tới chủ nhật. Giờ đây mình mới có thể ra chap mới đó mấy bạn. Năm nay cuối cấp, nào là học thêm tồi bồi dưỡng hs giỏi các thứ các thứ, nên phải đợi mãi đến ngày nghỉ mới có thể ra truyện đây.
Mọi ngừi nhớ ném sao nhỏ tạo động lực cho Baotraans nha!!!