Edit: Baotraans
Tạ Song Kỳ mới nghĩ đến, kiếp trước cũng là như thế này, bởi vì hôn nhân của cô cùng An Diệp Lễ, cô không ngừng bị các tạp chí lớn bắt bóng bắt gió chụp ảnh, tranh thủ bịa đặt tin tức, lúc đó cô còn vô cùng hưởng thụ chuyện mình được tăng tỉ lệ lộ diện nhưng đồng thời An Diệp Lễ lúc đó một chút tin tức cũng không có. Từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, An Diệp Lễ cực độ kháng cự hình tượng hướng về ánh sáng, bởi vì anh có một đoạn thời gian rất dài không thể tiếp nhận chuyện mình biến thành một người tàn tật, chỉ có thể ngồi xe lăn vượt qua quãng đời còn lại.
Tạ Song Kỳ nghĩ thông suốt mấu chốt bên trong, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, sau tai nạn xe, anh mất đi tư cách đi đứng, cũng mất cả mẹ, một lúc lại xảy ra hai đả kích lớn như thế, Tạ Song Kỳ tự hỏi, anh rốt cuộc làm sao mà sống tiếp vậy?
Lại nhìn An Diệp Lễ đơn bạc ngồi trên xe lăn, hốc mắt Tạ Song Kỳ đỏ lên.
Đứng trước mặt An Diệp Lễ, Tạ Song Kỳ vươn tay ôm lấy bả vai anh, để anh dựa vào lồng ngực mình. Cảm nhận được anh có một chút yếu ớt cùng giãy giụa, Tạ Song Kỳ lẩm bẩm nói: "Đừng nhúc nhích, em muốn ôm anh."
Sau khi bình phục cảm xúc, Tạ Song Kỳ buông An Diệp Lễ ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa vào đùi An Diệp Lễ, cách một cái quần đơn bạc, có thể cảm nhân được đôi chân lạnh lẽo của anh. Tạ Song Kỳ lại ôm chặt chút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của An Diệp Lễ, từng câu từng chữ nói: " Ông xã, em muốn lập một cái Weibo, dùng ảnh chụp cùng mấy câu văn mỗi ngày đăng lên, cùng mọi người chia sẻ, làm mọi người xem đến hạnh phúc, cho bọn họ thấy em có một anh chồng hoàn mĩ đến cỡ nào. Em sẽ nói với mọi người rằng em yêu anh, cũng nói với mọi người anh yêu em còn nhiều hơn em yêu anh. Chờ đến lúc sau khi chúng ta già rồi, còn có thể nhìn chúng nhớ lại những kỉ niệm, những ngày tháng chúng ta không thể sống thiếu đối phương."
An Diệp Lễ rũ mắt xuống, duỗi tay nắm chặt chân, mạch máu trên tay cũng đều hiện ra, trầm thấp nói một tiếng: "Anh không hoàn mỹ."
Tạ Song Kỳ giờ phút này đã hiểu rõ, vốn mỗi ngày nhìn anh bộ dáng vân đạm phong khinh, cho rằng miệng vết thương trong nôi tâm anh sớm đã phục hồi, hiện tại mới biết được, sự tình này không đơn giản như vậy.
Tạ Song Kỳ rất đau lòng, nhìn biểu tình ẩn nhẫn của An Diệp Lễ, lại nghĩ đến kiếp trước mình như thế nào lại tổn thương người đàn ông nội tâm yếu ớt này. Khiến cho vết thương cũ của anh chưa kịp lành lại đã phải hứng chịu những vết thương mới, cuối cùng lại bi ai rời xa nhân thế. Thế nhưng, trước khi qua đời, anh vẫn là an bài tốt nhất cho nữ nhân làm chính mình bi thương.
Tạ Song Kỳ cầm lòng không đậu hôn lên đôi mi hơi nhíu của anh, dời xuống mắt rồi hôn đến đôi môi lạnh lẽo.
Tuy bờ môi anh lạnh lẽo nhưng lại rất đẹp. Tạ Song Kỳ mang theo nội tâm muốn xoa dịu vết thương trong lòng anh mà một chút một chút chậm rãi hôn.
Đang ở thời điểm say mê cô lại bị An Diệp Lễ duỗi tay kéo đến trên đùi, hai cánh tay khoanh chặt eo mềm mại của cô đoạt quyền chủ động.
Kết hôn một đoạn thời gian, Tạ Song Kỳ vẫn luôn tin tưởng An Diệp Lễ. Tuy rằng hai người vẫn ngủ chung, nhưng thật sự là chưa nghĩ đến phương diện kia đi!
Lúc này Tạ Song Kỳ lại chủ động như vậy, đối với người thầm mến cô bao năm như An Diệp Lễ làm sao chịu nổi. Anh thoải mái hôn lên đôi môi ngon ngọt của Tạ Song Kỳ sau lại bắt đầu dọc theo cái cổ thon dài của cô hôn xuống, vô cùng lưu luyến xương quai xanh của cô. Đôi tay thon dài của anh vói vào trong quần áo ở nhà mềm mại của Tạ Song Kỳ sờ soạng da thịt mềm nhẵn tinh tế.
Tạ Song Kỳ đột nhiên cảm nhân được cái mông phía dưới nóng rực, phục hồi tinh thần lại. Lôi cánh tay của An Diệp Lễ đang để trên eo cô ra ngoài. Lại dùng ánh mắt câu dẫn anh. Ghé vào bên tai An Diệp Lễ nũng nịu nói: "Để em tắm rửa trước đã, trên người dính nhớp rất khó chịu, đợi một lát nữa em lên giường, anh ngoan ngoãn nằm chờ em nha." Sau đó lại che gương mặt nóng bừng chạy vào phóng tắm.
< tui đến chịu với hai ông bà rải thức ăn cho chó này ~>
Kỳ thật không phải là cô cố ý ngay loại thời khắc đó đánh gãy anh, chỉ là...tuy rằng trong phương diện này anh không cần người khác hỗ trợ, nhưng vào thời điểm động tình, lấy tính cách của An Diệp Lễ mà nói, anh nhất định không hi vọng cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh.
Tạ Song Kỳ tắm rửa xong ra tới, trên giường ngủ An Diệp Lễ quả nhiên đã ngồi dựa ở trên giường dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Cô bây giờ thật sự rất thẹn thùng a. Nhưng lại chỉ có thể căng da đầu mặt đỏ tim đập đối mặt với An Diệp Lễ đang yên lặng nhìn cô rồi đi tới bên mép giường. An Diệp Lễ duỗi tay lấy ra máy sấy. Kéo Tạ Song Kỳ ngồi xuống một chút một chút đem tóc cô sấy khô.
[ các nàng àà, chuyện gì nên đến thì cũng sẽ đến thôi ]
Buông máy sấy. An Diệp Lễ yên lặng vùi đầu vào hõm vai Tạ Song Kỳ. Cảm giác được hô hấp An Diệp Lễ dần trở nên thô nặng. Trong lòng Tạ Song Kỳ trộm vui vẻ. Cô chính là muốn cười cái người không có tự chủ này a. Tay nhỏ chơi xấu chui vào áo An Diệp Lễ, mềm mại chơi đùa hai viên đậu đỏ trước ngực anh. An Diệp Lễ rốt cuộc chịu không nổi cô vợ nhỏ châm ngòi, bắt lấy Tạ Song Kỳ đè xuống, lại đem cố định cô trong ngực. Tiếp tục hoàn thành đại nghiệp chưa hoàn thành!!
Nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại như tơ lụa của Tạ Song Kỳ, An Diệp Lễ cảm thụ được cô là đang ở dưới thân anh run rẩy. Môi anh dọc theo xương quai xanh tiếp tục xuống phía dưới, tìm được đóa hoa mai trước ngực cô, há miệng ngậm lấy một cái, bên còn lại dùng một ngón tay thon dài bao lấy. Nghe Tạ Song Kỳ không tự chủ được tràn ra tiếng rên rỉ. Thời điểm hai bên tiểu hoa đào đứng thẳng ngạo nghễ, môi An Diệp Lễ lại tiếp tục xuống phía dưới, ở bụng nhỏ của cô dừng lại một lát, kéo hai chân Tạ Song Kỳ ra hôn lên nơi tư mật chưa ai chạm đến.
Sau một hồi hôn khắp thân thể Tạ Song Kỳ, hai người rốt cuộc hợp làm một. Lúc đầu Tạ Song Kỳ như bị xé rách, nhưng sau lại càng thấy thoải mái, thoải mái bởi vì cô được cùng người mình yêu thương ở bên nhau. Mà không giống như kiếp trước ở bên Đường Vinh Tín chỉ cảm nhận được đau đớn. Thấy được đôi mắt An Diệp Lễ ôn nhu nhìn mình, Tạ Song Kỳ ở trên cái trán ướt mồ hôi của anh đặt xuống một nụ hôn, sau đó là đôi mắt, cuối cùng dừng lại trên môi An Diệp Lễ. Hai người triền miên dây dưa môi lưỡi.
Thẳng đến khi An Diêp Lễ kêu lên một tiếng, ghé lại bên người cô, hai người đống thời lên đỉnh. Tạ Song Kỳ vỗ vai An Diệp Lễ, lại tiến đến bên tai anh khẽ nói: "Thực thoải mái, ông xã ~~"
Nghe được câu nói của Tạ Song Kỳ, tâm lí nam nhân của An Diệp Lễ vô cùng thỏa mãn!!
Anh từ trên người Tạ Song Kỳ xoay người nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay đem cô gói vào trong ngực. Nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ cô ngủ. Tạ Song Kỳ vốn dĩ mệt chết đi được, An Diêp Lễ vỗ vài cái liền mơ màng sắp ngủ.
Bất quá trước khi ngủ cô vẫn còn nhớ rõ đem hai chân mình để lên đùi An Diêp Lễ giữ ấm cho anh.
An Diệp Lễ cảm nhận được động tác của Tạ Song Kỳ, khóe miệng cong lên, ôm chặt lấy vợ nhỏ nhà mình.
Editor có lời muốn nói: đề nghị hai đồng chí bớt phát cẩu lương lại, để đám chó độc thân này vẫn còn đường sống sót. Còn nữa, chương này emm edit vô cùng cực khổ, hơn 1000 từ, mong đại gia hảo hảo cho vài cái sao nhỏ aa!!