Nhất thời không ai nói gì, không khí như bị ngưng đọng lại, làm mùi hương khác trong phòng tràn ngập.
Bách Lý Tiêu Minh không được tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi: "Bị thương thế nào?"
Mộ Du trầm ngâm hai giây, cuối cùng y chọn thành thật: "Ta cố ý đó."
Bách Lý Tiêu Minh: "......"
Hắn nhăn mày thật chặt, không tán đồng mà nói: "Biện pháp trả thù ngu xuẩn nhất là đồng quy vu tận."
Mộ Du: "......"
Y ngượng ngùng véo véo cái mũi của mình, thầm nghĩ trong lòng, làm sao Bách Lý Tiêu Minh biết được ý tưởng của y chớ.
Mà dáng vẻ này qua thấu kính trong mắt Bách Lý Tiêu Minh lập tức biến thành nghĩa khác. Chỉ thấy đứa trẻ bị thương ấy cúi đầu xuống, hai tay hơi vô lực đưa lên, lén lút sờ sờ chóp mũi, xong lại nhát gan cẩn thận thả tay xuống, như vô tình cố ý mà nhìn qua phía hắn, dường như em ấy đã chịu ủy khuất cực kỳ.
Bách Lý Tiêu Minh không khỏi tự kiểm điểm, có phải là do hắn nói nặng lời quá rồi không?
Im lặng trong chốc lát, hắn lại an ủi: "Du Nhi, không phải là ta trách em, ta chỉ muốn nói là em không được dùng biện pháp kiểu thương địch một ngàn tự hại tám trăm nữa, sao em có thể đảm bảo bản thân không bị thương, đối phương lại toàn quân bị diệt chứ."
Mộ Du nghe xưng hô thân mặt của hắn, cả vành tai đỏ ửng cả lên, cũng không để ý câu sau hắn nói gì, chỉ lung tung gật đầu.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-tieu-phu-lang-cua-vuong-gia/3334601/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.