Nhất thời không ai nói gì, không khí như bị ngưng đọng lại, làm mùi hương khác trong phòng tràn ngập.
Bách Lý Tiêu Minh không được tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi: "Bị thương thế nào?"
Mộ Du trầm ngâm hai giây, cuối cùng y chọn thành thật: "Ta cố ý đó."
Bách Lý Tiêu Minh: "......"
Hắn nhăn mày thật chặt, không tán đồng mà nói: "Biện pháp trả thù ngu xuẩn nhất là đồng quy vu tận."
Mộ Du: "......"
Y ngượng ngùng véo véo cái mũi của mình, thầm nghĩ trong lòng, làm sao Bách Lý Tiêu Minh biết được ý tưởng của y chớ.
Mà dáng vẻ này qua thấu kính trong mắt Bách Lý Tiêu Minh lập tức biến thành nghĩa khác. Chỉ thấy đứa trẻ bị thương ấy cúi đầu xuống, hai tay hơi vô lực đưa lên, lén lút sờ sờ chóp mũi, xong lại nhát gan cẩn thận thả tay xuống, như vô tình cố ý mà nhìn qua phía hắn, dường như em ấy đã chịu ủy khuất cực kỳ.
Bách Lý Tiêu Minh không khỏi tự kiểm điểm, có phải là do hắn nói nặng lời quá rồi không?
Im lặng trong chốc lát, hắn lại an ủi: "Du Nhi, không phải là ta trách em, ta chỉ muốn nói là em không được dùng biện pháp kiểu thương địch một ngàn tự hại tám trăm nữa, sao em có thể đảm bảo bản thân không bị thương, đối phương lại toàn quân bị diệt chứ."
Mộ Du nghe xưng hô thân mặt của hắn, cả vành tai đỏ ửng cả lên, cũng không để ý câu sau hắn nói gì, chỉ lung tung gật đầu.
Nhưng có một câu y nghe rất rõ.
"Chuyện này là do bổn vương làm chưa thỏa đáng, liên lụy đến người vô tội là em rồi."
Mộ Du ngẩng đầu, chớp chớp mắt, Bách Lý Tiêu Minh đang xin lỗi y?
Hắn trưởng y giận vì chuyện hắn thả rắn sao?
Đối diện cặp mắt thanh triệt của Mộ Du, người đã nhìn quen bao sóng to gió lớn như Bách Lý Tiêu Minh cũng không khỏi chuyển tầm mắt đi.
Hắn cuộn tròn mấy ngón tay thành quyền, đặt bên miệng ho khan một tiếng, "Em chịu ủy khuất, bổn vương sẽ giúp em đòi lại hết."
Mộ Du cảm thấy Bách Lý Tiêu Minh nghĩ quá nhiều rồi, vừa định cự tuyệt, y lại nghe người trước mặt nói: "Em là Vương phi tương lai của bổn vương, dù chỉ là trên danh nghĩa, ta cũng không nên để em chịu nửa điểm ủy khuất."
Mộ Du gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi.
Xưng hô thân mật như kiểu "Du Nhi" hẳn cũng nhắc nhở Mộ Dương Trác biết rằng, bây giờ y là người của ai rồi nhỉ.
Vậy thì Bách Lý Tiêu Minh trút giận lên đầu Mộ phủ giúp y cũng chỉ vì uy nghiêm của hắn thôi.
Nghĩ đến đây, Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có hơi không thoải mái.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Y quy tội là tại đau đầu.
Tên chó Mộ Đường, sớm biết như thế thì y đã giả bộ thêm để Mộ Dương Trác phạt hắn mạnh tay chút.
Bách Lý Tiêu Minh cho rằng y vẫn không vui, dứt khoát chuyển đề tài, "Đúng rồi, kế tiếp thì em có tính toán gì không?" Hắn không tin Mộ Du ăn mệt rồi thì sẽ không đi quậy nữa.
Huống chi......là em ấy cố ý.
Bách Lý Tiêu Minh nheo nheo mắt, tia nhìn hướng về phía Mộ Du mang theo vài phần sắc bén.
Mộ Du cũng không tính giấu giếm gì, y nói thẳng: "Mộ phủ cũng nên có thêm một nữ chủ nhân rồi, cho bọn họ coi thế nào là song hỷ lâm môn."
Ánh mắt Bách Lý Tiêu Minh hiện lên một vẻ kinh ngạc, nhất thời không biết trong hồ lô của y bán thuốc gì.
Mộ Dương Trác cưới người khác, thế thì liên quan gì đến Mộ Du đang bị thương đây?
Mộ Du giải thích: "Phù Dung vốn là người của ta tìm đến."
Cho đi sự sủng ái của mình nhưng laị không nhận được bất cứ thứ gì, Quản Nhược An bị cô ấy làm cho không cao hứng nhưng cô vẫn được sủng ái thì rất có thể.
Bách Lý Tiêu Minh thấy y tự hiểu rõ lòng mình, hắn cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Hắn nhìn Mộ Du, trầm ngâm hai giây rồi nói: "Không được để mình bị thương, nếu muốn yêu cầu bổn vương hỗ trợ thì cứ bảo Mộc Nguyệt tới tìm ta."
Mộ Du thụ sủng nhược kinh gật gật đầu.
Như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Bách Lý Tiêu Minh lại hỏi: "Em còn trà không?"
"Hả?" Mộ Du vẫn đang ngơ người chưa kịp phản ứng.
Bách Lý Tiêu Minh bỗng nhiên bật cười, hắn đứng lên, duỗi tay xoa xoa đầu Mộ Du, "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Nói xong, hắn quay người bước đi ra ngoài.
"Cung tiễn Vương gia."
"Trở về chiếu cố chủ tử của các ngươi đi, bổn vương đi về đây."
Tiếng bước chân dần xa, cái bóng lớn in trên cửa biến mất, Mộ Du vuốt lại đỉnh đầu, phảng phất như nhiệt độ ấm nóng của bàn tay to lớn ấy vẫn còn lưu lại trên mái tóc.
Y dựa vào đầu giường, nhìn sàn nhà xuất thần.
Đến tột cùng là Bách Lý Tiêu Minh có ý gì?
Có phải là hắn đối tốt với y quá rồi không?
Mộ Du chịu không nổi mà gọi hệ thống:[Ngoại trừ nhân mạch đông đảo thì Mộ gia còn pháp bảo trấn phủ nào có lợi cho hoàng gia không?]
Hệ thống:[......]
Như này thì làm sao mà nó nói cho được hở, ai cũng rõ ràng chỉ có mình cậu ta không rõ ràng.
Không nghe thấy hệ thống trả lời, Mộ Du nhíu nhíu mày, như nghĩ đến cái gì, y lại thay đổi đề tài hỏi:[ Lời đồn bên ngoài lại là chuyện như thế nào?]
Vừa rồi khi Bách Lý Tiêu Minh vừa đến trước cổng viện, đúng lúc y nghe thấy Song Hỉ nói về việc đó.
Đối với hôn sự của hai người, trừ một vài người ghen ghét mà nói y không xứng với ngoại gia, thì càng có rất nhiều người nghị luận nội trạch Mộ phủ không yên, tay chân tương tàn là chuyện dĩ nhiên.
Bất quá phần lớn đều chỉ trích Quản Nhược An quản giáo không nghiêm, thương xót cho đứa con mất mẹ như y, phải chịu người khinh nhục.
Y cũng không tìm người truyền bá tin đồn ấy mạnh mẽ đến như vậy, cũng không cố tình để Lâm gia biết việc này.
Tin đồn vô căn cứ, tất nhiên có điều kỳ quặc.
Hệ thống không chịu được mà trừng mắt, nó không chút khách khí nói:[ Ai tới thăm cậu thì là do người đó làm đấy. Hắn chỉ tìm đại một lý do thôi.]
Mộ Du sửng sốt, nói cách khác, người đó là Bách Lý Tiêu Minh!
Mộ Du:[ Sao mà hắn biết được cơ chứ?]
Hệ thống:[ Nếu cậu ngáng chân Quản Nhược An, thì cậu có muốn biết kết quả bà ta phải chịu không?]
Muốn chứ, đương nhiên là muốn!
Y còn ước gì được nhìn tận mắt vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của bà ta, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì được.
Hệ thống:[ Vậy không phải là đúng rồi à, Minh Vương vẫn luôn điều tra theo dõi Mộ phủ đấy.]
Trong lòng Mộ Du dâng lên một cổ cảm xúc kỳ quái, biết Minh Vương luôn sai người chú ý đến bên Mộ phủ của y, vốn dĩ là một việc phản cảm, dù sao thì ai cũng không thích bị người khác giám sát, nhưng y lại...... Mạc danh cảm thấy khá an tâm.
Thế này không bình thường xíu nào!
Mộ Du hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy hơi sợ Bách Lý Tiêu Minh.
Hệ thống bĩu môi, rõ ràng là xuân tâm của ký chủ lung lay rồi.
Thích một người, không phải sẽ có chút chờ mong, lại hơi sợ hãi sao.
"Chủ tử, lão gia phái người tới hỏi, trong viện của người có muốn trồng thêm chút hoa cỏ gì không?"
Nhạc Nguyệt từ bên ngoài đi vào, thấy Mộ Du phát ngốc, không nghe thấy, nàng chớp chớp mắt, lại gọi một tiếng: "Chủ tử?"
"A?" Mộ Du từ giật mình phục hồi tinh thần lại, nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Nhạc Nguyệt cười khúc khích, nàng trêu: "Chủ tử luyến tiếc Vương gia có đúng hông?"
Mộ Du: "......"
Hệ thống cười trộm, không khách khí nói:[ Ý chà, tâm tư của ai đó bị chọc thủng rồi kìa.]
Mộ Du:[ Biến!]
Y khôi phục vẻ lạnh nhạt, "Không có."
Nhạc Nguyệt lớn gan, đặc biệt là sau khi được Mộ Du dung túng nhiều lần. Nàng ra vẻ ta hiểu ta hiểu mà, lặp lại lời nói dở lúc đầu: "Lão gia kêu Song Hỉ đến đây hỏi, trong viện ngài có cần phải trồng chút hoa cỏ không?"
"Mấy chuyện thế này không phải luôn do mẫu thân làm chủ sao?"
Nhạc Nguyệt tranh công, "Là Vương gia nhắc nhở họ đấy ạ."
Ngón tay Mộ Du đặt trên chăn siết chặt lại, muốn lừa mình dối người, chắc chắn là Bách Lý Tiêu Minh vì mặt mũi ——Vương phi tương lai của hắn, nên hắn không thể keo kiệt như vậy được!
Huống chi về sau hắn còn muốn tới thường xuyên.
Hệ thống cười he he hỏi:[ Sao cậu biết Vương gia sẽ thường tới?]
Mộ Du:[......]
Hệ thống:[ Chẳng lẽ là...... cậu đặc biệt chờ mong?]
Mộ Du:[......]
"Ta mới không có!"
Y thẹn quá hóa giận, Mộ Du buột miệng thốt ra lời. Vẻ mặt Nhạc Nguyệt hơi mờ mịt, "Có chuyện gì vậy?"
Mộ Du quẫn bách ho khan một tiếng, "Không có gì, Nhạc Nguyệt, cô đi trả lời họ, bảo họ trồng một ít cây mai là được."
"Được, vậy ta đi trả lời đây"
"Từ từ......" Mộ Du vội vàng cô lại, "Chủ tử trước của các cô thích cái gì thế?"
Nhất thời Nhạc Nguyệt không phản ứng lại được, chủ tử trước là ai hở, thấy Mộ Du xoắn xuýt chờ mình đáp, nàng mới hiểu ra.
Trong lòng cô vui vẻ đến không kìm được, ước gì có thể đi kể với Mộc Nguyệt ngay, nhưng nàng cố nhịn xuống.
"Vương gia cũng giống ngài, cũng thích cây mai."
Hệ thống lại nghe ra ý khác, nó trêu chọc:[ Vương gia nói ngươi thích cái gì, hắn liền thích cái đó.]
Mộ Du:[......]
Nếu hệ thống có thực thể, y thật muốn túm đầu nó đập một trận.
Thật sự không được rồi, nó rác rưởi một chút cũng đúng.[?]
Nhạc Nguyệt thấy Mộ Du cúi đầu, không mở miệng nữa, nàng tự giác đi trả lời mấy kẻ kia.
Mộ Du còn đang mắng hệ thống:[ Ngươi nói bừa cái gì đó! Ngươi đã quên sau khi Thái Tử đăng cơ, Bách Lý Tiêu Minh đã bước vào vị trí gì rồi à? Dưới một người trên vạn người đấy! Thân phận hắn còn đó, sao có thể chịu đựng việc người có liên quan với mình sống trong một sân viện mọc đầy cỏ hoang?]
Mộ Du tăng thêm ngữ khí, lại như nói cho chính mình nghe:[ Hắn có quyền có thế, cho dù chúng ta hợp tác thì cũng chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, ta cũng không thể hắn mất mặt.]
Hệ thống:[......]
Lừa mình dối người ghê thật, giỏi quá.
Hệ thống lại nhắc nhở:[Trước đó Minh Vương còn làm khó dễ phụ thân của cậu, hắn nói là muốn đánh Mộ Đường hai mươi đại bản mới đã tay.]
Mộ Du nhíu nhíu mày, y muốn phản bác, nhưng y không biết cãi lại như thế nào.
Hệ thống thừa dịp y hạn hán lời, lập tức gợi tả lại cảnh tượng Bách Lý Tiêu Minh vào phủ thế nào, ra oai phủ đầu với Mộ Dương Trác ra sao, vân vân mây mây.
Nó chờ mong chờ ký chủ sẽ thông suốt, ai mà ngờ đâu Mộ Du lại nói:[ Không phải hắn nói rằng ta là người vô tội bị dây vào sao, vậy nên hắn mới giúp ta như thế thôi.]
Hệ thống:[......]
Mịa nó, bổn hệ thống không thèm nhọc lòng nữa, tui cũng không thèm nhắc cậu ta luôn, dù sao thì người sốt ruột cũng không phải tui.
Hệ thống đánh trống lảng:[ Cậu nói với Bách Lý Tiêu Minh kế hoạch đưa Phù Dung lên giường Mộ Dương Trác rồi mà, cậu không sợ cô ta sẽ phản lại cậu sao?]
Nói trắng ra là, sống chết của Mộ phủ thì Mộ Du đếch quan tâm, nhưng một khi Phù Dung có thân phận mới thì chắc chắn là cán cân lập trường sẽ thay đổi.
Xuất giá tòng phu, một vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn.
Mộ Du nheo nheo mắt, nói:[ Kẻ thù của cô ấy bây giờ không phải là ta.]
Hệ thống dựng thẳng ngón tay cái cho Mộ Du, thật cao minh. Giờ Mộ Du mới mười sáu, chờ đến lúc Phù Dung thành công thì không chừng Mộ Du đã sớm gả cho Bách Lý Tiêu Minh mất rồi.
Chuyện sau đó thì ai mà chắc chắn được? Còn không bằng xem trọng lợi ích trước mắt.
Mộ Du:[ Bên phía Bách Lý Nghiệp có động tĩnh gì không?]
Hệ thống:[ Hắn vẫn thượng triều như thường, nhưng lại nghĩ cách mượn sức càng nhiều người hơn.]
Mộ Du:[ Song hỷ lâm môn, sao Bách Lý Nghiệp có thể chối từ chứ.]
Hệ thống kinh ngạc hỏi:[ Cậu nghĩ ra cách để tiểu nữ nhi Lâm gia Lâm Thư gả cho Bách Lý Nghiệp rồi sao?]
Mộ Du gật gật đầu, nói:[ Cứ chờ mà xem, đây chính là đại lễ ta tặng cho thứ tỷ đấy.]
Hệ thống nhịn không được nghĩ thầm, có mà kinh hách đại lễ ấy, hơn nữa còn là loại khiến đối phương không cảm kích muốn giết người luôn cơ.
Nghĩ đến đây, hệ thống lại thở dài một hơi.
Thật hoài niệm trước kia, lúc mới trói buộc với ký chủ đó, Mộ Du vẫn còn đơn thuần thiện lương biết là bao nhiêu.
Cũng không đúng lắm nhỉ, lúc đó cậu ấy cũng đâu có lương thiện, chỉ là không có nhiều ý xấu như bây giờ thôi.
Cái bụng nước lèo của Mộ Hân tuy mới tròn tháng nên chưa lộ rõ, nhưng triệu chứng nôn nghén rất nặng mà mãi không tốt lên, cũng không biết đến ngày thành thân thì cô ta có chịu nổi không.
Còn hơn một tháng lận mà, cũng đủ để Mộ Du sắp xếp rồi.
Nó tin rằng, theo tính cách của Lâm Thư và Lâm gia kia, họ đều có địch ý với Mộ phủ, an bài một ngày thành thân là tuyệt đối có thể thành công.
Dù lần này là ai ra tay, Lâm gia cũng chẳng thể tốt hơn là bao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]