Ở phủ Thái Tử.
Tay Bách Lý Tiêu Minh cầm quân đen, nhìn bàn cờ suy nghĩ sâu xa.
Thế cờ hắc bạch giao nhau, không phân cao thấp. Cờ trắng như một con rồng khổng lồ đang ngủ đông, chờ đợi thời cơ, một lần tóm gọn.
Nụ cười treo ngay trên môi người đối diện, dường như y không thèm để ý kết quả chút nào.
Cuối cùng Bách Lý Tiêu Minh đành vứt quân đen vào trong hộp, giãn chân mày ra, hắn thành khẩn nói: "Hoàng huynh, ta thua rồi."
Thái Tử Bách Lý Tiêu Tề lắc lắc đầu, y nhặt một quân cờ lên cầm trong tay, một viên còn lại thì bỏ vào hộp đựng.
"Vừa rồi huynh thấy đệ thất thần đấy, đang nghĩ gì thế hả?"
Bách Lý Tiêu Minh sửng sốt một chút, rõ là hắn đang không định nói thật.
"Hoàng huynh nhìn lầm rồi, đệ chỉ nghĩ xem nên đi nước tiếp theo thế nào cho phải thôi."
Thái Tử lắc lắc đầu, sai người dẹp bộ cờ đi, rồi y cho hạ nhân lui xuống hết, xong mới bất đắc dĩ nói: " Xem bộ dạng của đệ kìa, huynh là ca ca của đệ, sao ta lại không biết đệ đang nghĩ gì."
Hiếm khi thấy Bách Lý Tiêu Minh lộ rõ vẻ ngại ngùng, hắn cho rằng hắn đã giả vờ tốt lắm đó.
Hơn nữa, nhớ tới thái độ của Mộ Du lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy disco liên hồi.
Không khí lâm vào biển im lặng, đến lúc Bách Lý Tiêu Minh cho rằng ca mình sẽ không truy vấn nữa, hắn ngước mắt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-tieu-phu-lang-cua-vuong-gia/3369640/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.