Chu đại phu đặt tay lên mạch trên cổ tay Mộ Du, chân mày hết nhăn lại giãn, qua nửa ngày sau thì ông mới đứng lên.
"Lão gia, tứ thiếu gia không sao cả, chỉ là có chút khí nhược, chờ ngài ấy tỉnh lại uống thuốc ta kê rồi chậm rãi điều dưỡng thì sẽ mau hồi phục thôi."
Mộ Dương Trác gật gật đầu, không có việc gì đương nhiên là tốt nhất.
Nếu không, để Minh Vương truy cứu đến cùng, trên dưới toàn bộ cái phủ này của ông ta đều dính tai ương rồi.
"Ngươi vất vả rồi, Du Nhi nhờ ngươi chiếu cố."
Chu đại phu gật đầu thưa "Vâng dạ", ông bảo Nhạc Nguyệt đi theo ông hốt thuốc.
Mộ Dương Trác nhìn chằm chằm người trên giường, chốc lát sau, lão ta phân phó với Mộc Nguyệt: "Phải chiếu cố chủ tử của ngươi cho tốt."
Mộc Nguyệt hành lễ, "Dạ, lão gia."
Mộ Dương Trác gật đầu một cái, xong liền xoay người rời đi.
Tiễn vong đi rồi, Mộ Du cũng làm biếng diễn nữa.
Y mở nhẹ mí mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng.
Nếu người bị thương hôm nay là thiếu gia khác trong phủ, mà đầu sỏ gây tội mới là y thì nào có chuyện đơn giản như đến từ đường, chung quy cũng là ông ta bất công thôi.
Mộc Nguyệt ngáp ngáp há miệng thở hắt ra, trong lòng cô thở dài một hơi.
"Mộc Nguyệt, ngươi đi ra ngoài đi."
"Dạ."
Cửa phòng đóng lại, Mộ Du ngồi dậy.
Hệ thống không nhịn được sự tò mò:[Sao vừa rồi cậu không vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-lam-tieu-phu-lang-cua-vuong-gia/3327553/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.