Cận Thận Chi lập tức căng thẳng nhìn cô: “Anh ta có làm gì em không?”
Nhưng nghĩ lại, vừa rồi anh không ở bên cạnh Hà Uyển Ngâm, nếu cô thật sự gặp nguy hiểm, anh hối hận cũng không kịp.
Chưa đợi Hà Uyển Ngâm trả lời, trong mắt Cận Thận Chi đã hiện lên vẻ áy náy: “Xin lỗi, lúc đó nếu anh không rời khỏi em…”
“Tôi không trách anh” Hà Uyển Ngâm lên tiếng cắt ngang lời anh, cảm xúc hỗn loạn dần bình tĩnh lại: “Đấu tranh với tội ác là trách nhiệm của anh, một quân nhân, tôi không có lý do gì để trách anh cả.”
“Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi không thể trốn tránh ánh ta cả đời, nhưng tôi cũng sẽ không để anh ta làm gì mình.”
Cận Thận Chi nghe ra ý trong lờ
i nói của cô, khẽ hỏi: “Em lại muốn rời đi sao?”
Đáy mắt anh phức tạp, sâu thẳm như vực nước.
Vừa có sự phẫn nộ, bất mãn, lại vừa có sự xót xa vì Hà Uyển Ngâm bị ép đến bước đường này…
“Ừ.”
Hốc mắt Hà Uyển Ngâm vẫn còn đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại kiên định: “Nhưng không hoàn toàn là vì trốn tránh ánh ta.”
“Trước khi về Bắc Kinh, tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này tôi vẫn sẽ trở lại bộ đội biên phòng, làm phiên dịch cho các hoạt động đối ngoại.”
“Quyết định của tôi không liên quan đến Hà Nhạn Minh.”
Ánh mắt Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kiep-nay-em-tu-bo/3740089/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.