“Nợ ân tình khó trả, tôi không muốn nợ ai nữa” Hà Uyển Ngâm thản nhiên nói.
Thực ra, cô rất muốn hỏi họ, đã xem cô như con gái ruột mà nuôi nấng suốt mười sáu năm.
Lẽ nào, họ không hề có chút tình cảm nào sao?
Câu hỏi này từng làm cô trăn trở một thời gian dài.
Nhưng sau này nghĩ lại, nếu một ngày nào đó, cô được người khác cho biết, con gái mà cô nuôi nấng, nâng niu trong lòng không phải con ruột, mà con gái ruột của cô lại đang phải chịu sự giày vò, đau khổ ở bên ngoài.
Cô chắc chắn cũng sẽ nhất thời khó chấp nhận mà trút giận.
Cô hiểu, nên luôn im lặng chịu đựng.
Nhưng càng nhẫn nhịn, kết quả lại càng không được coi trọng, dần dần mọi người hoàn toàn bỏ qua cảm xúc của cô.
Vậy nên, Hà Uyển Ngâm bỗng thấy câu hỏi này không cần thiết phải mở lời nữa.
“Hai người hãy chăm sóc sức khỏe cho tốt, tôi nghĩ sau này chúng ta cũng không cần liên lạc nữa.”
Ba mẹ Hà lập tức ngỡ ngàng nhìn cô, dường như muốn tìm kiếm chút gì đó giả tạo trong mắt cô.
Nhưng không có.
Hà Uyển Ngâm đứng dậy rời đi, không chút do dự hay luyến tiếc.
“Uyển Ngâm, chờ một chút!” Mẹ Hà vươn tay, muốn níu cô lại.
Nhưng Hà Uyển Ngâm đi quá nhanh, căn bản không nghe thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kiep-nay-em-tu-bo/3740090/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.