Phòng của Cận Thận Chi, sao anh lại không có chìa khóa?
Lưng Hà Uyển Ngâm chợt lạnh toát, cô từ từ buông tay, lùi lại vài bước.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng bên ngoài vẫn không có tiếng động nào.
Hà Uyển Ngâm cũng không lên tiếng, chờ người bên ngoài nghĩ rằng không có ai trong phòng rồi tự bỏ đi.
“Hình như không có ai.” Một giọng đàn ông lạ lẫm bên ngoài lẩm bẩm.
Tim Hà Uyển Ngâm đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiếp theo là một giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Phòng tiếp theo.”
Rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ gần đến xa.
Hà Uyển Ngâm vừa thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Cận Thận Chi: “Ai đó? Đứng lại!”
Không kịp suy nghĩ, Hà Uyển Ngâm vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Chỉ thấy Cận Thận Chi chống tay trái vào lan can cầu thang, một cước đá văng một tên đang bỏ chạy.
Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát.
Tên đó ôm bụng nằm lăn lộn trên đất kêu la, không sao đứng dậy nổi.
Anh là tiểu đoàn trưởng được tôi luyện trên chiến trường và sân tập.
Những năm qua, anh vẫn luôn duy trì tập luyện.
Anh nhìn thấy Hà Uyển Ngâm đi ra: “Mau quay vào!”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kiep-nay-em-tu-bo/3740087/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.