Hà Uyển Ngâm ngẩn người, rồi ngay lập tức hiểu ra, cả người đỏ bừng.
“Tôi… xin lỗi, tôi không cố ý!”
Sợ Cận Thận Chi nghĩ mình có ý đồ xấu, Hà Uyển Ngâm vội vàng đi tới, quay lưng lại với anh, lục tìm bộ quần áo nhầm lẫn trong túi.
“Của anh” Hà Uyển Ngâm quay đầu đưa quần áo cho Cận Thận Chi, nhấn mạnh lần nữa: “Anh mau đi thay đi, tôi sẽ không nhìn anh đâu!”
Cô ngồi bên giường, cầm quần áo đợi một lúc, mới nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Rồi tay cô chợt nhẹ bẫng.
Giọng Cận Thận Chi trầm thấp xen lẫn ý cười: “Xem xong rồi mới nhớ ra nói với anh những lời này sao?”
Hà Uyển Ngâm biết anh cố ý, càng quay mặt đi mạnh hơn, không để ý tới anh.
Sau lưng vang lên tiếng sột soạt của vải vóc, một lát sau, giọng Cận Thận Chi lại vang lên.
“Uyển Ngâm.”
Hà Uyển Ngâm theo bản năng quay đầu lại, môi vô tình chạm vào mặt Cận Thận Chi đang cúi xuống gần.
Hơi thở cô rối loạn, vội vàng chống tay xuống giường lùi ra sau một chút.
Cận Thận Chi khom lưng, trong mắt cũng có chút ngạc nhiên, đầu ngón tay chạm vào chỗ Hà Uyển Ngâm vừa chạm qua.
“Anh nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, lại gần làm gì?”
Cận Thận Chi ngước mắt nhìn Hà Uyển Ngâm, mím môi, lời đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-kiep-nay-em-tu-bo/3740086/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.