Nửa đêm an tĩnh , dưới ánh trăng sáng, chỉ có tiếng côn trùng rúc rích.
Tư Đồ Vân Sơ ở trên ghế dưới tán hoa đào, nhìn ánh trăng tròn trên trời đêm mà ngẩn người. Một mái tóc dài mềm mại đen như mực phủ xuống mặt sau lưng ghế dựa, để mặc những làn gió mát thổi khô tóc.
Đường Văn tay cầm bát cháo nóng tự mình nấu, chậm rãi từ ngoài đi vào trong, đến phía sau Tư Đồ Vân Sơ: "Ăn chút gì đi."
" Ân." Tư Đồ Vân Sơ ngại ngùng đáp, hôm nay tâm tình hắn vì chuyện cũ mà bộc phát, hướng nam nhân khóc đến vô lực, ngẫm lại thật mất mặt mà.
Đường Văn ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Vân Sơ, tay phải thô ráp múc một muỗng cháo loãng đưa đến: "Há miệng."
Hiển nhiên Tư Đồ Vân Sơ không từ chối, ưu tư mà mở miệng nuốt vào, khóe mắt cong cong vui vẻ, cứ ta một muỗng, ngươi một ngụm, chẳng mấy chốc, bát cháo đã thấy đáy.
Tư Đồ Vân Sơ ăn no, bụng cũng căng tròn, không kìm được mà phát ra một tiếng "ợ" đầy e ngại, phát hiện hành động thất lễ của mình, hắn vội bịt chặt miệng, khuôn mặt đỏ như sắp bốc khói tới nơi.
Thiên nhân ơi, cha mẹ ơi, hắn vừa làm ra chuyện gì vậy nè, không còn thể diện để nhìn người kia luôn.
"Phì", Tư Đồ Vân Sơ còn đang gào thét trong tuyệt vọng, tiếng cười nam nhân bất chợt thu vào màng nhĩ hắn.
Chỉ một ánh nhìn này, Tư Đồ Vân Sơ tưởng như "Hắc Bạch Vô Thường" đã đem hồn phách hắn câu đi mất, dưới ánh trăng sáng, nụ cười Đường Văn mang theo vẻ tà mị hiếm thấy, ắt hẳn, người này bình thường luôn mang khuôn mặt lạnh tanh, đến lúc cười lại đặc biệt cuốn hút kẻ khác.
Một giây trước, chính bản thân Đường Văn cũng không tin âm thanh kỳ quái đó sẽ phát ra từ thiếu niên ngọc thụ lâm phong này, chỉ là y không ngăn được, mới cười thành tiếng thôi.
"Không, không cho ngươi cười nữa." Mặc dù nam nhân cười lên thật đẹp, nhưng Tư Đồ Vân Sơ nghĩ đến hành động của mình, chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, nhất quyết không cho cười nữa. Từ trên ghế nhảy tới muốn nhéo mặt nam nhân, dáng người Tư Đồ Vân Sơ lại hơi nhỏ, kết cục là mặt nam nhân chạm không tới, ngược lại, đập mạnh vào ngực người nọ, khiến cả hai bất cẩn ngã lăn ra bãi cỏ bên ngoài sân.
Đối với hành vi đột ngột lao đến của chủ tử, Đường Văn đã tập thành quán tính, vững vàng đem người nọ vay khốn trong lòng mình, mặc cho lưng tiếp xúc với mảnh đất gồ ghề bên dưới.
Ở trong lòng nam nhân, Tư Đồ Vân Sơ bán ngẩng đầu, hung hăng kéo hai má Đường Văn, tuy ít thịt, lực đàn hồi cũng không tệ lắm: "Cho ngươi dám cười ta."
Đường Văn trố mắt nhìn hành động trẻ con của thiếu niên, ánh mắt không giấu đi sủng nịch, khẽ mỉm cười, Tư Đồ Vân Sơ chơi đủ cũng chịu buông tha cho gương mặt anh tuấn của ai kia, lại nhất quyết bám vào ngực nam nhân không nhúc nhích, một bộ ta cứ nằm đấy ngươi làm gì được ta.
Đường Văn cũng mặc Tư Đồ Vân Sơ muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng điều chỉnh tư thế tránh cho cục bông va chạm xuống nền, bàn tay len lỏi vào mái tóc, giúp người nọ vuốt ve, động tác chăm chú mà ôn nhu.
Bất động thanh sắc một hồi, Tư Đồ Vân Sơ vẫn không nhịn được mà nói: "Đường Văn, hai năm nữa ta đủ mười sáu rồi…"
Đường Văn nghĩ nghĩ, lại nói: "Ân."
"....." Đến phiên Tư Đồ Vân Sơ á khẩu, không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ còn biết hậm hực ở trên ngực ai đó.
Đầu gỗ ngốc, đầu gỗ chết tiệt!
Cách đó không xa, một người mặc đồ đen núp mình trên mái nhà, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa nãy, vừa vui vừa giận, vui bởi vì vừa hóng được chuyện tốt, giận là vì… Tên đồ đệ ngốc nhà mình, suốt ngày chỉ biết gật gật, ân ân a.
Người này dĩ nhiên không ai khác chính là Trương đại gia, chuyện hôm kia đồ đệ dám lấy Tiểu Hồng ra cưỡi, ông đã giáo huấn y một trận nhừ tử, ha ha… Tới đây, Trương đại gia cũng hết cười nổi, đồ đệ ông tự hào nhất, thương yêu nhất, đến nay lại đem toàn bộ công pháp ra đối phó sư phụ, mỗi lần đến tìm y luyện võ, đều mang theo một bụng tức mà trở về.
Mà lý do Trương Thành Vũ lén lút trốn ở đây là vì… Ông phát hiện Đường Văn vào bếp, tên nhóc luôn mang khuôn mặt “Cha chết mẹ mất” lại đích thân vào bếp, là vì ai, vì ai chứ? Một đường đến đây, Trương Thành Vũ thu hoạch được không ít tin tức, mà khổ nổi ông còn chưa biết câu Tư Đồ thiếu gia nói hai năm nữa mười sáu tuổi là gì đâu?
Nhân gian có câu nói, người hóng chuyện rất đáng sợ, biết rồi lại sợ người khác không biết giống mình, chưa biết rõ lại ngứa ngáy không chịu được.
"Haiz…" Trương Thành Vũ nhăn mày buồn bực, chợt cảm thấy tim mình giật thót, vội né sang một bên, ba viên sỏi va vào mái ngói phát ra tiếng canh cách, lăn đến dưới chân ông, ló đầu ngước nhìn bên dưới, quả nhiên, mắt hoa đào của Đường Văn đang nhìn mình chằm chặp.
Kháo, vị trí khuất xa như vậy vẫn nhìn ra, tên nhóc này chỉ sợ hai năm nữa liền không để mình vào mắt, Trương đại gia ủ rũ nghĩ đến ái đồ thiên vị, trái tim già nua tổn thương sâu sắc, buồn bã trở về phòng, ai biết được ngày mai tỉnh giấc, trên bàn đã bày sẵn ba bình rượu ngon, chuyện tối hôm nay ông đều quên sạch.
Vẫn là Văn Nhi thương ta nhất!
Hai người ngủ trên cỏ cả đêm, ngày hôm sau đều cùng nhau đổ bệnh, Đường Văn luyện võ lâu năm vẫn chưa đến nỗi, thảm nhất là Tư Đồ Vân Sơ cơ thể thiếu niên yếu nhược, một trận này liền kéo dài bảy ngày.
Tư Đồ Vân Sơ đối với bệnh của mình cũng chả để tâm lắm, hiện tại còn bận suy nghĩ phương pháp lôi nam nhân lên giường làm lò sưởi ấm, sau lần đó, hắn cảm nhận sâu sắc có người bên cạnh thật tốt, nên mới tham lam để bản thân chịu hành một chút, nghĩ cũng đáng lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]