Ba ngày sau, một đoàn xe ngựa nối đuôi nhau vận chuyển lương thực từ kinh thành đến trấn Vĩnh Xương. Đi ở giữa là cỗ xe ngựa xa hoa, treo mành vàng, bốn phía đều có thị vệ canh giữ, lại nói, tình cảnh này nào giống đi cứu trợ nạn dân, phải là "du hí" mới đúng.
Bên trong thùng xe, nam nhân trường dài trên ghế lót thảm lông, gối đầu lên đôi đùi mềm mại của nữ nhân, đôi mi dài rũ xuống che đi biểu tình trong mắt.
"Điện hạ." Thanh âm mềm mại như rót mật vào tai, mắt hạnh nữ nhân mang theo trầm mê mà ngắm nhìn dung nhan người nọ.
"Câm miệng." Cao Thiên Ca hờ hững lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa ba phần cảnh cáo, bảy phần uy nghiêm.
"....." Nữ nhân gọi Dung Nhi tức thời ngậm miệng, bàn tay đặt trên cửa xe vô thức siết chặt, Đại Hoàng tử luôn cho phép nàng tùy ý leo lên giường của hắn, thế nhưng, điều kiện cương quyết là không được phát ra âm thanh nào.
Lúc đầu Dung Nhi không hiểu, cho đến bữa tối ba hôm trước, Cao Thiên Ca say rượu, cả cơ thể ngập tràn hơi men, hắn xông vào phòng nàng, cả hai loạn vào nhau, ngay tại khoảnh khắc nàng chìm đắm trong hoan lạc, nam nhân phía trên lại không ngừng gọi tên "Vân Sơ".
Dung Nhi không biết Vân Sơ là ai?
Chỉ có cảm giác, trong lòng Đại Hoàng tử nàng chính là cái bóng của người kia, một người hắn vĩnh viễn không có được.
Cao Thiên Ca đích thật là vì dáng vẻ Dung Nhi ba phần tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671887/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.