"Điện hạ thật có lỗi, tay chân ta vụng về." Tư Đồ Vân Sơ mang theo xin lỗi nhìn Cao Thiên Ca.
Lửa giận trong tâm đương muốn bùng phát, Cao Thiên Ca vẫn là cố nén lại, quân cờ trước mắt đối với hắn còn hữu ích, không nên chỉ vì việc nhỏ mà làm lỡ đại sự sau này, nuốt xuống một hơi nghẹn đắng, Cao Thiên Ca mỉm cười, nói: "Không sao, lần tới ta sẽ tặng ngươi thứ tốt hơn."
Tư Đồ Vân Sơ mắt trắng dã liếc hắn, thật sự là không thấy qua kẻ nào thích diễn trò như vậy!
"Điện hạ không cần vì thần mà nhọc lòng." Tư Đồ Vân Sơ thẳng thắng từ chối.
"Vân Sơ." Cao Thiên Ca lớn tiếng gọi tên.
"Hử?" Tư Đồ Vân Sơ khó hiểu nhìn lại.
Thấy biểu tình thờ ơ của thiếu niên, Cao Thiên Ca thật sự bùng phát, bước tới trước, vươn hai tay giữ chặt vai người nọ, chất vấn: "Hôm nay rốt cuộc ngươi bị cái gì, đây là thái độ nên có của một tình nhân sao?"
Đường Văn phía trên mái nhà kinh ngạc, không nghĩ tới quan hệ giữa hai người bên dưới…
"....." Nghe hai chữ "tình nhân" phát ra từ miệng nam nhân, Tư Đồ Vân Sơ chỉ cảm thấy buồn nôn.
Năm mười tuổi, Tư Đồ Vân Sơ gặp nam nhân, cảnh tượng ngày hôm đó hắn vẫn nhớ rõ mồn một…
Trên cánh đồng cỏ xanh, đám hài tử nhà quyền quý đang thi nhau thả diều, Tư Đồ Vân Sơ cầm con diều bươm bướm đã bị rách của mình, khóc đến đáng thương. Nam nhân lúc bấy giờ vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, Cao Thiên Ca vươn tay ra dìu lấy hài tử xinh đẹp, giúp tiểu Vân Sơ gạt nước mắt, đem con diều của mình tặng cho tiểu Vân Sơ bé nhỏ.
Một khắc đó, tiểu Vân Sơ như nhìn thấy chân mệnh của đời mình.
Tình cảm thời niên thiếu cứ thế lớn dần, Cao Thiên Ca đã hứa sẽ cưới tiểu Vân Sơ, ngôi vị hoàng tử phi chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Thế nhưng, thế đạo luân hồi, chân tình hóa thành vũng bùn, nhầy nhụa đến bất kham.
Năm mười tám tuổi, Tư Đồ Vân Sơ khoác giá y gả cho người, cả kinh thành đều nói bọn họ thật xứng đôi, phu phu ân ái, đúng là trời sinh một cặp. Pháo hoa ngập trời, tiếng pháo nổ rền vang, cánh hoa đỏ phủ khắp phố Đông kinh, hôm đó cả Cao Cơ quốc đều biết Tư Đồ Vân Sơ hạnh phúc nhường nào.
Thiếu niên bạch ngọc cả đời sống trong sự bao bọc của phụ mẫu, nào biết cái gọi là "lòng dạ thế nhân", Tư Đồ Vân Sơ chỉ biết người mình yêu vui vẻ, hắn cũng đã mãn nguyện.
Đại tướng quân cả đời không ham quyền thế, chỉ duy nhất có một hài tử mình yêu thương, vì con trai, ông dấn thân vào cuộc tranh chấp đế vị, ra sức phò tá con rể lên ngôi vương, chỉ xin đổi lại một tấm chân tình cho nhi tử.
Cao Cơ quốc năm ba mươi ba, Thái tử Cao Thiên Ca lên ngôi, lấy niên hiệu "Tùy Sở", đồng thời sắc phong Tư Đồ Tuyết Nhã làm hoàng hậu, chưởng quản lục cung.
Đại lễ phong hậu ngày hôm đó, mưa lớn không ngừng, hoàng đế tức giận trách tội "Khâm Thiên Giám", thế nhưng cả Cao Cơ ai lại không nhìn ra, ngay ra lão Thiên gia cũng không nhìn nổi cách làm người của hoàng đế.
Bãi bỏ luật lệ triều cương, bác bỏ khuyên ngăn của triều thần đưa một nữ nhân lên làm hậu, khiến nội cung không ngày nào yên ổn, tranh đấu không ngừng.
Cao Thiên Ca lấy lý do Tư Đồ Tuyết Nhã là nữ nhân cùng mình đồng cam cộng khổ, mặc kệ luật trời, nhất quyết phá vỡ quy tắc của Tiên Hoàng để nữ nhân làm hậu.
Hoàng Quý phi - Tư Đồ Vân Sơ trở thành trò cười cho thiên hạ, bốn chữ "đồng cam cộng khổ" nghe thật nực cười.
Công sức của phụ thân ta tính là gì? Toàn máu của Tư Đồ ta tính là cái gì?
Ngươi đem ta làm bàn đạp, ngạo nghễ bước lên đế vị, cùng nữ nhân ngươi yêu đứng trước ta mà cười cợt.
Vậy nên hỏi, ta có nên hận ngươi?
Cao Thiên Ca… Tư Đồ Vân Sơ chưa từng hận ngươi!
Chỉ là, ngươi tại sao lại không tha cho phụ thân ta, người đã giúp ngươi, một tên lại một tên cứ muốn ép chết ông ấy! Lại nói, cả đời cha ta chưa làm chuyện có lỗi với Cao Cơ, tại sao? Tại sao cứ nhất quyết gán ông vào tội phản quốc!
Từng hồi ức kiếp trước như sóng nước cuồn cuộn kéo đến, khiến Tư Đồ Vân Sơ tưởng như bị ngạt chết, nhìn hai bàn tay đang chạm vào người, hắn chỉ hận không thể một đao chém bỏ: "Buông ra, bỏ tay của ngươi ra khỏi người ta."
Ánh mắt thiếu niên giăng đầy máu tươi, nước đọng nơi khóe mắt lại cố áp chế không chảy ra vô hình chung càng khiến bản thân thêm đáng sợ, Cao Thiên Ca hoảng hốt buông vai người nọ ra, chân cũng theo quán tính mà lùi về sau.
Trong mắt Tư Đồ Vân Sơ đối Cao Thiên Ca là hận ý, chỉ hận hắn sao không chết đi: "Vân Sơ, ngươi… ngươi làm sao vậy?"
Tư Đồ Vân Sơ bật dậy khỏi lan can, từng bước đi đến gần Cao Thiên Ca, hung hăng nắm vạt áo người nọ, sam y thượng hạng vì hành động này mà biến dạng: "Điện hạ, ngài nghỉ thử xem nếu lúc này ta đối với ngài làm ra chuyện bất kính, thì sao nhỉ?"
Cao Thiên Ca sắc mặt đỏ vì tức , giọng điệu cũng đổi sang lạnh lùng; "Vân Sơ, ngươi đùa hơi quá rồi, mau buông tay, ta sẽ không tính toán."
"Ài…" Tư Đồ Vân Sơ buồn cười, buông tay ra, ánh mắt lãnh tĩnh nhìn vị Đại Hoàng tử cao quý: "Là thần lỗ mãng, lại nói, chuyện khi trước cũng là thần nói đùa."
"Chuyện khi trước…" Cao Thiên Ca khắc mắc, vẫn chưa hiểu ý này là gì.
Tư Đồ Vân Sơ gương mặt vô tội mà nói: "Chuyện thần có tình ý với điện hạ… trẻ con ấy mà, lời nói lúc nhỏ người đừng để trong lòng."
"Vân Sơ." Cao Thiên Ca có chút hoảng hốt, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, rõ ràng thời gian trước quan hệ vẫn còn tốt đẹp.
Chợt nhớ tới tin đồn mấy ngày trước trên phố Cao Thiên Ca nghe được, Tư Đồ thiếu gia là một thiếu niên ngang tàng, hắn chỉ nghĩ là có hiểu lầm, thiếu niên luôn luôn e thẹn đó sao dám đánh người, hiện tại, thật sự so với lúc trước khác xa hoàn toàn.
"Vân Sơ đừng đùa nữa." Cao Thiên Ca cười dỗ dành: "Ta biết ngươi đang giận, lời như vậy sau này đừng lại nói ra? Lại nói tình cảm ta dành cho ngươi, người khác không hiểu, ngươi lại không hiểu sao?"
Lúc trước mỗi lần nam nhân lộ ra dáng vẻ này, Tư Đồ Vân Sơ đều sẽ đau lòng, mọi lỗi lầm đều nhận về mình, hắn hiện tại… Sẽ thật xót cho người nọ,
"Được rồi." Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh: "Vân Sơ đã lớn, đủ hiểu chuyện, hứa hẹn ngày bé của hài tử, thật mong ngài đừng bận tâm."
Cao Thiên Ca cảm thấy mọi việc dần mất khống chế, nếu không nói gì nữa, chắc chắn mọi công sức hắn bỏ ra trong quá khứ đều sẽ biến mất: "Khoan đã, Vân Sơ…"
"Thần xin cáo biệt điện hạ, trong nhà còn không ít việc cần ta đứng ra giải quyết." Tư Đồ Vân Sơ lên tiếng từ biệt, chỉ cần nhìn thấy mặt nam nhân, hắn đã kinh tởm tột độ, chỉ mong mau chóng rời đi, càng nhanh càng tốt.
Bước chân Tư Đồ Vân Sơ rất nhanh, cũng không cho Cao Thiên Ca có cơ hội phản ứng, chỉ vô tình để lại một bóng lưng thanh mảnh.
Thấy Tư Đồ Vân Sơ đi ra ngoài, Đường Văn vội từ trên mái nhà nhảy xuống đuổi theo, theo sát người nọ, bất thình lình, một thân hình bé nhỏ lao vào lòng y.
"Thiếu gia!" Đường Văn cả kinh, hai tay không biết nên đặt chỗ nào mới đúng, bỗng cảm nhận được y phục của mình đã ướt, y thở dài, ôm lấy thiếu niên vỗ nhẹ.
Tư Đồ Vân Sơ không nghĩ nhiều, chỉ muốn ở trong lòng nam nhân mà giải tỏa, bấu chặt lấy tấm lưng to lớn của người kia, chỉ hận không thể khảm sâu cùng mình hòa làm một: "Đường Văn."
" Ân." Đường Văn vẫn ân cần vỗ về.
"Ta không thích hắn nữa." Tư Đồ Vân Sơ thút thít, lời này hiển nhiên không thật, tình cảm mười mấy năm đâu phải là giả, không tình thì nghĩa, nếu tên đó đã cạn tình cạn nghĩa, giữa hai người chỉ còn một chữ hận mà thôi.
Nếu thật không để tâm, cớ gì lại khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, Đường Văn khẽ rũ mi, giọng nói trầm ấm vang lên: " Ân."
Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh trong lòng, đường đi đến Vĩnh Xương, ta chúc ngươi sẽ lành lặn trở về, Cao Thiên Ca!
Bên trong nhã gian, Cao Thiên Ca có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn Tư Đồ Vân Sơ cùng Đường Văn ở một chỗ, cầm tách trà trên bàn ném phăng xuống sàn phòng mà phát tiết lửa giận.
Được lắm, Tư Đồ Vân Sơ! Nỗi nhục ngày hôm nay, ta sẽ bắt ngươi gánh chịu lại gấp trăm nghìn lần!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]