Tư Đồ Vân Sơ bất mãn nhìn nam nhân đang chắn trước mình, mất kiên nhẫn lên tiếng: “Đại hoàng tử, ngài đây là muốn gì?”
Cao Thiên Ca sửng sốt, lập tức có chút cô đơn cười cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn nhìn Vân Sơ một lát.”
Điên mất thôi, Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh trong lòng.
“Điện hạ!” Tư Đồ Vân Sơ nhìn hắn mỉa mai: “Ngài muốn gì cứ việc nói thẳng, bày ra bộ dáng thâm tình này cho ai xem?”
Cao Thiên Ca chấn động, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Tư Đồ Vân Sơ, thấp giọng quát: “Ta giả vờ giả vịt? Đúng vậy, ta chính là giả vờ giả vịt, nhìn người mình thích đối tốt với người khác liền để bụng như vậy, đối với người khác có thể cười sáng lạn lại không chịu bố thí một cái mỉm cười cho ta! Ta bị người mình thích tính kế cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, còn phải cười vui vẻ lấy lòng hắn! Ta, Cao Thiên Ca sống hai mươi mốt năm có khi nào phải chịu uất ức như vậy? Nếu không phải bởi vì thật sự thích ngươi, ta mới không ngại bị coi thường mà ba ba chạy đến lấy lòng, chọc cho ngươi ghét bỏ!”
Thích ta? Tư Đồ Vân Sơ gạt tay nam nhân ra khỏi người mình, lạnh lẽo nói: “Đừng khiến ta buồn nôn, ngươi từ đầu đến cuối đều chỉ sống vì mình, tình yêu của ngươi… Tư Đồ Vân Sơ ta nhận không nổi! Nếu ta không có thân phận nhi tử Đại tướng quân, ngươi sẽ nói yêu ta sao?”
Cao Thiên Ca ngẩn ra, nhìn ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671840/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.