Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn giống như thường lệ đúng giờ ăn sáng ở Thủy Trúc viên. Nhìn Đường Văn trước sau một bộ muốn nói lại thôi, ngẫu nhiên “ộm à” vài chữ, sau rốt cục vẫn cúi đầu ăn cơm, hắn có chút buồn cười: “Văn, ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
Có thể nhìn ra sao? Y biểu hiện quá lộ liễu? Đường Văn kinh nghi không nói.
“Để ta đoán xem… là chuyện giữa ta và Đại hoàng tử?” Tư Đồ Vân Sơ tỏ vẻ đăm chiêu.
“…..” Đường Văn hơi hơi giật mình.
Quả nhiên, đầu gỗ đây là vẫn chưa biết tình cảm hắn dành cho y, Tư Đồ Vân Sơ cảm thấy thất bại thảm hại: “Ta có thể cam đoan nói cho ngươi biết giữa ta và hắn đã hoàn toàn cắt đứt, hiện tại người ta thích là…..”
Trái tim bất chợt run nhẹ, Đường Văn hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo, đương lúc Tư Đồ Vân Sơ sắp nói ra tên người kia, từ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm to lớn của hán tử: “Văn Văn, ta đến tìm huynh!”
Văn Văn… Tư Đồ Vân Sơ đích thật bị tên gọi thân thiết này chọc giận, quay đầu nhìn thấy người đến là ai, khí huyết đã dâng lên tới đại não: “Hoàng tử Ti Sơ, sao ngài không ở trong cung hưởng thụ, chạy đến nhà ta làm cái gì?”
Tùy Tâm tối qua được Đại Hùng chỉ điểm liền nhận ra nam nhân anh tuấn theo bên người Tư Đồ Vân Sơ chính là người cứu mình hôm nọ, lập tức không nghĩ nhiều liền mặt dày mày dạn theo Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-khong-muon-lam-nguoi-tot/2671838/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.